Trương Huệ  nhà, phòng khách và bếp   chị dâu Lục dọn dẹp sạch sẽ, chị dâu Lục  trong nhà hết gạo, buổi tối chỉ  thể ăn mì.
“Được, chị xem đó mà .”
Trương Huệ mệt mỏi   ghế sô pha tựa  vai Giang Minh Ngạn: “Ôi, em  ngờ chúng   quen  bao nhiêu  lợi hại như  nhờ con gái.”
Giang Minh Ngạn  nhẹ: “Đó là vì em dạy dỗ con gái , nếu  con bé cũng  phát triển  tính cách như bây giờ.”
Trương Huệ cũng .
Sau bữa tiệc bánh chưng ,  nhanh  đến kỳ nghỉ hè, cả nhà  quyết định lái xe đến các nước Châu Âu chơi.
Vì chuyến du lịch , Trương Huệ còn chuyên môn  mua một chiếc máy ảnh.
Cả nhà lái xe từ Đức đến Amsterdam, Brussels, Paris, Luân Đôn,  khi đến Luân Đôn, Trương Huệ còn đặc biệt đến trường của hai con trai Lâm Tây là Hà Trạch Duệ và Hà Trạch Vận một chuyến.
Không ngờ thật may mắn,  hỏi thăm  hỏi .
Có lẽ thời điểm    nhiều du học sinh Trung Quốc  nước ngoài, bọn họ  là hai  em nên dấu hiệu  rõ ràng,  dễ nhận .
Giang Minh Ngạn đỗ xe ở  lầu.
Hà Trạch Duệ một  áo sơ mi quần tây từ  lầu  xuống, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt thâm trầm và vóc dáng cao ráo giống hệt cha .
Trương Huệ kích động đập một cái lên cánh tay Giang Minh Ngạn.
Đẹp trai quá, Lâm Tây  sinh con trai thật.
“Cháu chào chú Giang, dì Trương.” Hà Trạch Duệ cũng  sang mỉm  gật đầu với Hàm Hàm.
Trương Huệ tò mò: “Cháu là Trạch Duệ  Trạch Vận?”
“Cháu là Hà Trạch Duệ, em trai Trạch Vận của cháu  ở trường, tuần   ngoài chơi với bạn bè  ạ.”
Hai  em Hà Trạch Duệ và Hà Trạch Vận đến Anh du học từ cấp ba nên  quen thuộc với khu vực địa phương, Hà Trạch Duệ hết sức vui vẻ  chủ nhà đưa bọn họ  chơi Luân Đôn một tuần.
Trương Huệ cứ tưởng Hà Trạch Duệ là  lạnh lùng như cha ,  ngờ  một, hai ngày dần dần quen thuộc, Hà Trạch Duệ mười bảy tuổi - học kỳ  lên năm hai đại học  cô bé mười một tuổi nhà bọn họ chỉ đạo đến xoay mòng mòng.
“Kia là cái gì, em  ăn.”
Hà Trạch Duệ ngoan ngoãn  mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-321.html.]
“Hà Trạch Duệ, mau chụp ảnh cho em.”
Hà Trạch Duệ giơ máy ảnh lên.
“Chụp  quá,  chụp  .”
Hà Trạch Duệ  giơ máy ảnh lên.
Hai  em Giang Sâm và Giang Phong im lặng  ở một bên, cảm thấy   trai  thật đáng thương,  chị gái xoay mòng mòng.
Trương Huệ chụp ảnh chán    bọn trẻ chơi đùa, cô một  nữa khẳng định con gái bé bỏng của  là một chuyên gia xã hội  diện.
Hà Trạch Duệ quá cực khổ nên lúc rời  Trương Huệ tặng   ba hộp  cam lộ.
“Có  cháu từng tặng  cho giáo sư  ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hà Trạch Duệ gật đầu: “ là  ạ.”
“Giáo sư cháu là họ hàng của giáo sư Asman dạy cha Hàm Hàm, chú dì  thấy  núi Mạnh Đỉnh ở nhà giáo sư Asman, chắc là giáo sư cháu tặng .”
“Trùng hợp  ạ?” Hà Trạch Duệ kinh ngạc.
Trương Huệ  : “Cả nhà bọn họ đều thích  núi Mạnh Đỉnh, khi nào cháu  thể cho giáo sư cháu một hộp, bảo ông  đừng gửi sang Đức nữa, nhà giáo sư Asman  thiếu loại  .”
Chú Giang là học trò của giáo sư Asman thì chắc chắn  thiếu .
Kỳ nghỉ sắp kết thúc,  khi ăn bữa cơm trưa với Hà Trạch Duệ, bọn họ tạm biệt , hẹn   sẽ chơi tiếp.
Hà Trạch Duệ lễ phép : “Cháu vốn định  Hy Lạp một chuyến.”
“Vậy cháu qua Đức  chúng  cùng , nhà dì cũng  đến đó.”
Hà Trạch Duệ  nghiệp đại học xong sẽ về Hồng Kông, cùng thời gian nhà bọn họ về nước, thế là hẹn nghỉ hè sang năm gặp .
“Hà Trạch Duệ, bai bai.”
Trương Huệ vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của con gái: “Không lễ phép gì cả, gọi là .”
Hàm Hàm hừ nhẹ một tiếng: “Còn lâu con mới gọi.”
Hà Trạch Duệ  : “Sang năm gặp .”