Lâm Tây theo Trương Huệ đến núi Mạnh Đỉnh thì ở nhà của cô.
Nhà sạch sẽ, Trương Huệ đưa cho Chu Diệp một cái chìa khoá để khi nào Chu Diệp rảnh sẽ đến giúp dọn dẹp.
Lần  Trương Huệ tới hái  thu, Lâm Tây cũng theo tới chơi.
Sau khi ở , Trương Huệ đến nhà Chu Diệp bên cạnh, Chu Diệp và Từ Vĩnh   ở nhà, mãi đến trưa mới về.
Cha  Chu Diệp nấu cơm trưa, gọi Trương Huệ và Lâm Tây đến nhà bọn họ ăn cơm, hai vợ chồng Từ Vĩnh cũng .
Hai đứa nhỏ nhà Chu Diệp, đứa lớn Từ Quốc Khánh mười bảy, mười tám tuổi, năm nay học năm nhất đại học, đứa thứ hai Từ Hạ Chí mười bốn tuổi, đang học cấp hai  chân núi,   thời gian trở về.
Chu Diệp thở dài: “Con cái lớn đều  ngoài học , mấy năm nay kế hoạch hóa gia đình, trong thôn   nhiều trẻ em  đời, hiện tại trong thôn hầu hết đều là thế hệ chúng  thôi.”
“Sợ cái gì, trẻ con trong thôn  năng lực,  ngoài  thể tiến lên là  nhất,  tiến lên  thì trở về vẫn  thể tìm  việc .”
Mức lương hiện tại của xưởng  thôn Chu Gia bọn họ là hai, ba trăm một tháng, cuối năm còn  chia hoa hồng, cuộc sống  định lắm đây, chờ   trong thôn càng ngày càng , thanh niên trẻ tuổi  trở về cũng sẽ càng nhiều.
Trương Huệ  cha  Chu Diệp thảo luận chuyện trong thôn, cơm nước xong xuôi, Trương Huệ trò chuyện với Từ Vĩnh.
“Mấy ngày  xưởng  Nam Sơn đến  chuyện với chúng , bọn họ   của chúng  đắt tiền,  mượn con đường của chúng  xuất hàng,  và Nhật Phong bàn bạc xong từ chối .”
“Từ chối là đúng, danh tiếng  của chúng  hiện tại phụ thuộc  chất lượng , nếu danh tiếng  hủy hoại,   sẽ khó mà tiến lên.”
Từ Vĩnh và Chu Văn Phong cũng nghĩ như .
Bây giờ  đường ,  dân thôn Chu Gia  ý tưởng mới,  xây đường thành đường xi măng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-336.html.]
Núi Mạnh Đỉnh cao, gần như cả đường lên núi đều là đường quanh co, nghĩa là nếu xây thành đường xi măng thì chi phí sẽ  nhỏ.
“Từ từ mà , một năm xây mấy cây mười mấy cây  thôi, dần dần là đủ.”
Chu Diệp vội vàng : “Mọi  lợi dụng em  đường ,   tiền lát đường xi măng chỉ lấy từ phần trăm hoa hồng của thôn Chu Gia thôi,  cần em phụ cấp nữa.”
“Được, nếu    bàn bạc xong thì em   ý kiến.”
Trương Huệ ở  núi Mạnh Đỉnh hơn một tháng, lúc  xuống núi trở về, ông hai Chu bảo cô đến nhà  chơi,  chỉ Trương Huệ mà còn  Chu Văn Phong và hai vợ chồng Từ Vĩnh.
Hiện tại tóc và râu của ông hai Chu  bạc trắng, ông  : “Cả đời   trải qua vô  thăng trầm, cứ tưởng  khi c.h.ế.t vẫn sẽ như ,  ngờ thanh niên các cháu  chống đỡ   quán thôn Chu Gia, còn trở nên nổi tiếng.
Đặc biệt là cháu, Trương Huệ,    nhà họ Chu vô cùng cảm ơn cháu.”
Từ Vĩnh, Chu Diệp và Chu Văn Phong đều  về phía Trương Huệ.
“Ông hai ông đừng khách sáo, việc nên  thôi ạ.”
“Ha ha ha,  thôn Chu Gia chúng  đều hiểu tình nghĩa, ghi nhớ lòng  của cháu đối với thôn Chu Gia chúng .” 
Chậm rãi trò chuyện, Trương Huệ phát hiện ông hai Chu gần như đang bàn giao hậu sự và chia tài sản của  cho ba nhà bọn họ, Chu Văn Phong và Từ Vĩnh  chia một cửa hàng, một căn nhà tổ lớn ở thành phố, mấy gian cửa hàng còn  đều giao cho Trương Huệ.
“Ta  cháu  thiếu chút tiền  của , nhưng  vẫn hy vọng cháu nhận lấy, xem như ông hai Chu  cảm ơn cháu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông hai Chu thật lòng  cho, những  khác trong thôn   ý kiến,  khi  chuyện còn đến  nhân chứng, Trương Huệ  từ chối  đành  nhận.
Ông hai Chu   chuyển nhượng,  giấy chứng nhận nhờ  trong thôn  chứng, thậm chí còn mời cán bộ công xã đến, xử lý  chuyện đặc biệt nghiêm túc.