Lưu Lị  : “Cho dù  đầu tư mười nghìn cũng  ảnh hưởng tới cuộc sống .”
Chị dâu   đến như  nên Trương Kiến Lâm cũng nhận tiền.
Trương Huệ hỏi  cả và chị dâu còn bao nhiêu tiền, Lưu Lị báo con , Trương Huệ : “Chị dâu,  chị  thể mua một cửa hàng, lỡ   xưởng thép đóng cửa thật thì cũng  thể mở cửa hàng kinh doanh.”
“Kinh doanh cái gì,  chị    gì .”
“Bán quần áo cũng , chị dâu  việc ở cửa hàng bách hóa nhiều năm như , nhất định sẽ hiểu những thứ .”
“Cảm ơn Huệ Huệ,  chị sẽ bàn bạc với  .”
“Anh chị dâu tự cân nhắc là .”
Mùng hai cả nhà đến nhà  mợ,  khi  nghiệp đại học, hai  em Trần Dương và Trần Lập một   việc trong đơn vị, một   giáo viên, đều an cư lạc nghiệp ở tỉnh thành, Tết đến đưa con cái về, cũng là một gia đình lớn.
Cậu mợ   Trương Kiến Lâm kinh doanh, buổi tối cả nhà bàn bạc xong cũng gộp  mười nghìn đầu tư cho Trương Kiến Lâm.
Dù nhiều  ít, Trương Kiến Lâm cũng  cảm kích, nhưng nhất định  thực hiện một cách chính thức, Trương Kiến Lâm đặc biệt về huyện lấy hợp đồng, ký hợp đồng giấy trắng mực đen để    yên tâm.
Lúc đầu vợ của Trần Dương và Trần Lập  quá đồng ý đầu tư nhiều tiền như , nhưng  thái độ  việc của Trương Kiến Lâm, bọn họ mới   gì.
Nhà họ Trần mới xây sân nhà rộng rãi, Hồ Tú giữ bọn họ ở  hai ngày, Trần Lệ Phương đồng ý.
Chiều hôm , nhân lúc    chú ý, Trương Huệ bí mật lên núi một , đến thung lũng bên  một chuyến, chỗ đó vẫn   phát hiện, Trương Huệ tranh thủ thời gian đào  nhiều nhân sâm  xuống núi.
Đây là cơ hội cuối cùng, nơi  sẽ nhanh chóng  phát hiện.
Trương Huệ xuống núi tay , ngoại trừ Giang Minh Ngạn,  ai phát hiện Trương Huệ   gì.
“Lên núi  dạo ?”
“Ừm,     nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-340.html.]
Giang Minh Ngạn gật đầu: “Về thôi, mợ  tối nay ăn lẩu, bọn họ đều đang giúp chuẩn .”
Hai vợ chồng chậm rãi  về, Trần Lệ Phương gọi bọn họ: “Về  , mau rửa tay chuẩn  ăn cơm .”
“Dạ.”
Trương Huệ  nhớ thời gian cụ thể thung lũng   phát hiện, hai năm ,  mùa hè năm 1992, Trương Huệ nhận  điện thoại từ , kích động hỏi cô về khu vực nhân sâm.
“Có  là chỗ con đến ?”
Trương Huệ  một tiếng.
Trần Lệ Phương  nhịn  : “Con ngốc quá,  bọn họ  trong thung lũng  còn  nhiều nhân sâm,  con  đào thêm chút?”
“Mẹ, nhà chúng   thiếu chút , đủ là  , đừng tham quá.” 
“Ừ,   nhịn  thôi.”
Trong tay Trương Huệ  thiếu nhân sâm, cũng hào phóng với  nhà hơn nhiều, cô giữ nhân sâm cho nhà cha , sư phụ và cha  chồng phòng trường hợp khẩn cấp, để một hai năm  dùng thì mùa đông  món hầm ăn,  đó  cho củ mới. 
Trần Lệ Phương  nhịn  lảm nhảm hồi lâu, lúc chuẩn  tắt máy mới : “Hai năm nay  hai con bắt đầu kinh doanh, mua  một nhà một xe ở Thượng Hải nên nhà họ Trịnh cũng buông xuôi , cha  bàn bạc với cha  Hinh Hinh, qua Tết đến Thượng Hải, tổ chức đám cưới ở đó luôn.”
Hiện tại Trần Lệ Phương  lo lắng về lễ hỏi, kết  với một gia đình như nhà họ Trịnh,  thể chỉ  một cái đầu heo, hai chai rượu, mấy gói đường với một trăm đồng ?
“Mẹ đừng lo lắng chuyện ,  hai bàn bạc với con .”
Trương Kiến Lâm  trong tay em gái  đồ , mấy ngày  hai  em liên lạc với , Trương Kiến Lâm bỏ tiền  mua vài món đồ cổ từ em gái và em rể, còn mua thêm ba củ nhân sâm, lễ hỏi  tính là lớn .
“Anh hai con cho, cha  cũng  .”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cha  cho chị dâu cả cái gì thì cho chị dâu thứ như thế thôi, Hinh Hinh sẽ hiểu mà.”
Cũng đúng, còn  vợ con cả,  thể  cân nhắc chuyện .