Không đến công việc, Giang Hàm hỏi khi về nước gì: “Nghe dì Lâm và em trai đang phụ trách việc kinh doanh ở Hồng Kông? Cụ thể là cái gì?”
“Chỉ là mấy công việc liên quan đến đầu tư thôi, nhàm chán lắm, em hứng thú .”
“Anh , em .” Giang Hàm gần một chút.
Hà Trạch Duệ dựa ghế sô pha, để dấu vết xích gần cô: “Vậy để kể em chuyện mua cổ phần của một công ty hàng hải mùa hè.”
Hai mắt Giang Hàm sáng lấp lánh, chèo thuyền biển thú vị.
Lý Tường Hoa đó c.h.é.m gió với bạn bè, uống nhiều , xoa bụng dậy tìm nhà vệ sinh, lắm , thấy cái gì?
Anh thấy em khuyên nên ý với Giang Hàm, đang sóng vai trò chuyện cùng Giang Hàm, dáng vẻ dí dỏm của , khác hẳn sắt kiệm lời như vàng lúc .
Hừ, đều là đàn ông trưởng thành, Hà Trạch Duệ đang nghĩ gì thể giấu ?
Nửa tiếng khi bắt đầu bữa tối, từ khách sạn Hoa kiều đến thúc giục chuẩn qua ăn.
Lý Tường Hoa trông thấy đôi chân dài của Hà Trạch Duệ vô thức về phía chị em nhà họ Giang, lập tức kéo lên xe : “Nói thật , thích Giang Hàm ?”
“Tập trung lái xe, đừng lo chuyện bao đồng.”
“A, đánh trống lảng, chịu trả lời trực tiếp, là thích thật?”
Khóe môi Hà Trạch Duệ nhếch lên: “Không liên quan đến , bớt hỏi , chỉ cần , đừng phiền Hàm Hàm là .”
Lý Tường Hoa hừ nhẹ một tiếng, theo chiếc xe phía về phía khách sạn Hoa kiều.
Lý Tường Hoa lạnh: “Mới mấy câu gọi là Hàm Hàm ?”
“Cậu , đổi xe khác?”
Lý Tường Hoa vẫn tranh lấy Giang Hàm, sáng sớm ngày mai , ăn tối xong, âm thầm đưa kịch bản mang theo cho Giang Hàm.
“Cho cô kịch bản , khi nào cô rảnh thì như tiểu thuyết, thích thì , thích thì cô cứ vứt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-343.html.]
Lý Tường Hoa như , Giang Hàm cũng tiện từ chối, đành nhận lấy.
“Được, khi nào rảnh sẽ .”
Khách mời dự tiệc cưới, ngoại trừ những sống ở Thượng Hải, tất cả những vị khách phương xa khác đều ở khách sạn Hoa kiều, chỉ họ hàng thiết của đôi vợ chồng là ở nhà cưới.
Lúc trở về, Trịnh Hinh Hinh và Giang Hàm chung xe: “Nghe thằng nhóc Lý Tường Hoa mời con đóng phim ?”
“Vâng, con từ chối .”
“Không thích?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không là thích, mà là hứng thú lắm.”
“À, thì là như , nếu con hứng thú thì đến tìm bác, nhà họ Trịnh cổ phần trong một công ty giải trí, nếu con hứng thú thì ký hợp đồng với công ty gia đình, đừng để ngoài bắt nạt.”
“Cảm ơn bác gái út.” Giang Hàm ngọt ngào.
Trịnh Hinh Hinh nhịn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Giống con quá, chẳng trách thằng nhóc Lý Tường Hoa để ý con. Ôi, sang năm bác cũng sinh một đứa con gái ngoan như con thì .”
“Bác gái út cố lên nha!”
Trịnh Hinh Hinh ha ha, cố gắng nhiều. Hai bọn họ mất mười năm mới kết hôn, đúng là tranh thủ thời gian.
Sau khi tham dự đám cưới hai, Trương Huệ vội về, ở Thượng Hải với cha mấy ngày, ăn trưa hôm ba mươi Tết xong cả nhà mới máy bay về Bắc Kinh, buổi tối đến nhà tổ họ Giang ăn bữa cơm đoàn viên.
Con cháu trong nhà đều trưởng thành, Giang Hàm lớn nhất năm nay sắp nghiệp đại học, Thược Thược nhỏ nhất năm nay cũng đang học cấp hai, trẻ con nhanh nhẹn, bếp việc cũng lưu loát khiến Tô Đường và Trương Huệ nhẹ nhõm.
Hai chị em dâu cắn hạt dưa xem tivi, hề lãng phí thời gian trò chuyện.
Hai em Giang Minh Thăng và Giang Minh Ngạn cũng đang trò chuyện, Giang Minh Thăng em trai một hai năm nữa đến đại học Hoài Sơn dạy học thì sốc.
“Đang yên đang lành đến thành phố Hoài Sơn? Tài nguyên ở đó gì bằng đại học Thanh Hoa.”
“Không bằng nhưng cũng chỗ .”
Đại học Hoài Sơn liên lạc với , thành phố Hoài Sơn định xây dựng viện nghiên cứu cơ khí, chân thành thuê viện trưởng, hiện tại viện nghiên cứu đang xây dựng, hứa hẹn chỉ cần chịu thì thể sử dụng thiết theo yêu cầu.