Sau đó, cháu trai nhỏ  gọi điện về nhà, chủ động   đang hẹn hò, câu nào câu nấy đều khen ngợi cô gái đó, ý tứ chính là   chờ nổi   kết hôn với  .
Thế thì còn gì bằng, cả nhà đều kích động bàn bạc hồi lâu, con trai sai  chăm sóc, đưa hai vợ chồng già bọn họ hết  xe lửa   ô tô  tới.
Giang Trường An và Văn Diễm Thu  , xem   bảo con trai chuẩn  nghỉ phép sớm thôi, trong nhà sắp  đám cưới thật .
Trần Lệ Phương cố ý khoe khoang con gái, buổi tối Trương Huệ là   bếp, món nào cô nấu cũng thơm nức mũi, còn  dọn  Văn Diễm Thu  khen hết lời, đến mức Trần Lệ Phương   cũng cảm thấy  hổ.
Trương Huệ   là  tiết kiệm khi nấu cơm, tất cả đều lấy ăn ngon  chủ,   các món mặn, ngay cả đồ chay cũng cho nhiều dầu, dùng một nửa mỡ heo một nửa dầu hạt cải xào rau, khiến Lưu Lỵ đang nhóm lửa thấy mà đau lòng.
Nấu  bữa cơm , Văn Diễm Thu càng tin chắc rằng nhà họ Trương  chỉ sống  mà còn  cưng chiều con gái.
Đừng  đến một nơi nhỏ bé như huyện Vân Đỉnh, cho dù là trong đại viện thủ đô cũng   mấy nhà  thể cho con gái sống như thế.
Vật chất eo hẹp,   tiền thì thôi, dù  tiền cũng  chắc mua  đồ,  bình thường chắc chắn sẽ  dám sống như .
Có thể  việc cung cấp đồ ăn thức uống cho gia đình ,  cần  trí thông minh.
Hai  em Trương Kiến Sơn và Trương Kiến Lâm trở về, bắt đầu ăn cơm.
Trong nhà  thêm hai  nên   nhiều hơn một chút, nhưng cũng   gì ảnh hưởng, bữa cơm  cả chủ và khách đều vui vẻ.
Nếu   hôm nay mới đến thì Văn Diễm Thu  mở miệng hỏi ngày cưới .
Người hai nhà gặp  vui vẻ, cơm nước xong xuôi thì nhâm nhi , tiếp tục trò chuyện đến khi trời tối, Trần Lệ Phương giữ hai vợ chồng già ở .
“Thím đến nhà khách ở,  .”
Trần Lệ Phương vội vàng : “Không  nhà khách nào thuận tiện bằng ở nhà, chú thím cứ ở  , hơn nữa bây giờ cũng  muộn , tìm khó lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-54.html.]
Trương Cao Nghĩa giúp thuyết phục: “Tiểu Giang sống trong ký túc xá xưởng máy móc, cũng  dễ chăm sóc chú thím.” 
“Ông bà ở phòng cháu, cháu về ký túc xá với  Giang.” 
“Cũng .”
Mỗi  một câu liền giải quyết xong chuyện , sắp xếp cho hai vợ chồng già xong, Giang Minh Ngạn mới cùng Trương Kiến Lâm trở về ký túc xá của xưởng máy móc. Trần Lệ Phương bảo bọn họ mang nửa giỏ mơ về chia cho  .
“Anh hai, từ nay  gọi tên em .”
Trương Kiến Lâm  hê hê: “Anh vẫn   em rể , để  hưởng thụ đãi ngộ   Giang mấy ngày nữa.” 
Giang Minh Ngạn nở nụ .
Hai   đường phố Đại Nam, lúc  ngang qua ủy ban huyện thì Giang Minh Ngạn nhớ  gì đó: “Trước  ủy ban huyện ở Đông Thành  ?”
“A, đúng , ở Đông Thành,  là do hầu hết các nhà máy đều  xây dựng ở Tây Thành, hầu như tất cả xe tải vận chuyển hàng hóa   thành phố đều  theo con đường phía  Nam Thành, ủy ban huyện cảm thấy Nam Thành thuận tiện hơn, năm ngoái  xây dựng các tòa nhà mới ở Nam Thành liền chuyển đến.”
“Hóa  ủy ban huyện cũng là một tòa nhà.”
“Không , là đại viện.”
“Hóa  là   đất.”
“Ơ    , đại viện ủy ban huyện  đây chiếm  nhiều diện tích, bây giờ  chuyển thành trường học .”
Trương Kiến Lâm  đầu: “Anh hỏi cái  để  gì?”
Còn  thể  gì, vì nhà ở thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chưa kết hôn sống ở ký túc xá cũng  , nhưng  khi kết hôn nhất định  ở nhà riêng. Trương Huệ   với ,  thích nhà lầu,  hàng xóm sống quá gần,    âm thanh trong nhà,  thoải mái.