Trương Huệ   định rời , Viên Hiểu Đình ngăn cô : “Nghe  hiệu trưởng các cô  coi trọng cô, cô  cố lên nha, tranh thủ giành  giải thưởng giáo viên xuất sắc.”
Thẩm Yến buột miệng chửi thề một câu, cô   ngay,  phụ nữ đanh mặt  gây rắc rối cho Trương Huệ là  liên quan đến Viên Hiểu Đình.
Trương Huệ  chọc tức,  thèm mua vải mà  đầu về nhà luôn.
“Sao  tức giận như ?” Giang Minh Ngạn  hiểu, đang yên đang lành  ngoài một chuyến  xị mặt  về.
Trương Huệ nhảy  lòng , cảm thấy mệt mỏi.
“Nói  , em   thì    em  vui .”
Giang Minh Ngạn dỗ dành cô, thuận tay kéo dây buộc tóc của cô , để mái tóc đen dài xõa tung mượt mà.
“Nếu em mất việc thì ?”
“Mất việc .”
Giang Minh Ngạn nghĩ đến khó khăn tháng  của cô, hôn lên trán cô một cái: “Không  việc  cũng  , công nhân bình thường trong xưởng  thể nuôi cả một gia đình lớn với hơn ba mươi đồng một tháng, tiền lương của  cộng thêm trợ cấp đủ cho hai chúng  sống dư .” 
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không ,  thể   công việc.”
Trương Huệ tự động bản ,  thể   công việc, cô còn  tiết kiệm tiền mua bảo bối, đây đều là đảm bảo tuổi già hạnh phúc của cô,  lời hơn mua bảo hiểm xã hội   nhiều.
“Em   chuyện với Trang Hồng, giải quyết rõ ràng mới .”
Giang Minh Ngạn  : “Vậy em  chuyện với bà  , nếu như  thể thống nhất  thì chúng  sẽ nghĩ cách khác.”
Huyện Vân Đỉnh  chỉ  một trường tiểu học dành cho con em của xưởng sắt thép, nếu   thì tìm cách chuyển sang trường khác cũng , ví dụ như đến trường của cha vợ dạy học, nhất định sẽ  ai bắt nạt cô.
Sau khi hạ quyết tâm, Trương Huệ cũng  buồn bực nữa, chờ  xong  tính.
“Buổi chiều  lên núi với em.”
“Nhặt nấm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-75.html.]
“Ừm, bây giờ  là đầu tháng mười , nếu   nhặt, một thời gian nữa nhiệt độ hạ xuống  núi sẽ hết nấm, chỉ  thể hái chút nấm khô  những cái cây c.h.ế.t thôi.
Mộc nhĩ cũng , tráng trứng  trộn rau đều ngon cả.”
Nhắc đến ăn, Trương Huệ liền vui vẻ: “Chúng  nhặt nhiều một chút, nếu  đủ phiếu thịt thì em sẽ đổi với  một ít.” 
“Đều  em.”
Buổi trưa, Giang Minh Ngạn nấu cơm, Trương Huệ giúp rửa rau: “Mấy cây ăn quả nhà  trồng đều sống, vạc nước ngoài sân vẫn trống , tháng  cha em  câu  nhiều cá.”
Câu  một hai  như thế cũng  đủ cho cả nhà ăn.
Vạc nước để ngoài trời,    nước nên bên trong  mọc rêu xanh.
Ăn cơm trưa qua loa, buổi trưa  ai ngủ trưa, nghỉ ngơi một lúc   khỏi thành phố.
Trương Huệ  , khi hai vợ chồng bọn họ  khỏi thành phố bằng con đường phía Bắc  tình cờ  ngang qua nhà Trang Hồng,  con Trang Hồng đang ăn trưa.
Tính cách Trang Hồng mạnh mẽ, quả phụ  con gái thì  mạnh mẽ, nếu  sẽ dễ dàng  bắt nạt.
Trên bàn cơm   ai  chuyện, chỉ  tiếng bát đũa chạm .
Không chỉ bàn ăn, ngày thường, cho dù hai  con đều ở nhà cũng    mấy câu. 
Phải  chuyện thì cũng chỉ  đơn giản như ăn cơm,  ngủ, giặt quần áo các thứ…
Chồng của Trang Hồng qua đời, nhà chồng ghét bỏ bà  xui xẻo, ngày nào cũng gây rắc rối cho bà , con gái bà  cũng   chị họ bắt nạt.
May mà Trang Hồng  học thức, còn    là xưởng trưởng nên vẫn  thể rời khỏi nơi đó.
Lúc  mang theo con gái, còn nhờ quan hệ đổi họ cho con gái, theo họ Trang của bà , cuộc sống  khi đến huyện Vân Đỉnh  hơn những gì bà  tưởng tượng nhiều.
Trang Bảo Hân mặc bộ áo dài quần dài bụi bặm, rụt rè liếc   , suy nghĩ hồi lâu  ngẩng đầu lên  cúi xuống.
Trang Hồng nhíu mày, cạch một tiếng đặt đũa xuống: “Có chuyện gì thì  .”