Lưu Lị lau nước mắt: “Bọn họ chỉ ghen tị với cuộc sống   của nhà , ngứa mắt chị thôi.” 
Trương Kiến Sơn cũng  tức giận: “Mai mốt chúng    nữa,  cần mấy xu , em cũng đừng nghĩ nhiều, ở nhà trông Mập Mạp là .”
“ mà.” Dù ít  nhiều thì Lưu Lị vẫn  kiếm tiền.
Trương Kiến Sơn vỗ bàn: “Đi cái gì mà ,   ,   nỡ  em  khinh thường.”
Những lời giải thích Lưu Lị ngậm trong cổ họng lập tức  nuốt xuống. 
Trần Lệ Phương xắn tay áo lên khí thế hùng hổ: “Con   , con khốn nào dám bắt nạt con, ngày mai  đến mắng c.h.ế.t nó.”
Người  đầu gia đình Trương Cao Nghĩa bế cháu trai  câu: “Con dâu cả  lời Kiến Sơn ở nhà nghỉ ngơi một thời gian .”
Trương Kiến Lâm vẫn đang  ăn cơm, nuốt một hớp canh, lau miệng: “Theo con thấy,  nhất vẫn nên tìm một công việc cho chị dâu, việc  tạm thời cũng .” 
Trước đây  từng  chuyện , nhưng Lưu Lị chỉ học một học kỳ cấp hai, thậm chí còn   bằng cấp hai, nhà máy tuyển  cũng  cần  như cô . 
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau   sinh Mập Mạp,  ở nhà chăm sóc con nên bỏ qua chuyện .
“ ,   chính thức thì  tạm thời.”
“Mẹ thấy  thể tìm quan hệ giải quyết.”
Trần Lệ Phương cảm thấy  thể thực hiện,  đầu  với con dâu: “Trước đây    nên con  tự trông Mập Mạp, bây giờ giao công việc cho Kiến Sơn , ở nhà  rảnh rỗi, để  trông cháu cho con   cũng .”
Lưu Lị lo lắng trong lòng: “Có   ạ?”
Giang Minh Ngạn : “Chị dâu chờ một thời gian , cách đây  lâu bọn em  họp, đầu năm  xưởng máy móc sẽ tuyển , đến lúc đó nghĩ cách  .” 
Hai mắt Trương Kiến Sơn sáng lên: “Thật sự  cách ?”
Giang Minh Ngạn suy nghĩ một hồi mới : “Công việc tạm thời thì  thể nghĩ cách, nhưng  nhất là chị dâu nên lấy bằng  nghiệp cấp hai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-77.html.]
Lưu Lị khổ tâm: “Lâu lắm  chị  đụng  sách vở.”
Trương Kiến Lâm  ha ha: “Chị dâu, cha và em gái đều là giáo viên,  hai giáo viên phụ đạo, chị còn  thể  học  .” 
Trần Lệ Phương lườm con dâu cả một cái: “Mẹ trông Mập Mạp cho con, con học hành chăm chỉ,  bằng  nghiệp      gì chẳng ?”
“Vậy con sẽ cố gắng.” Lưu Lị  tự tin, cảm thấy  bất an.
Thấy sự việc  bàn bạc xong, Trương Huệ chỉ  tương thịt sốt nấm: “Mới  hôm nay, đặc biệt mang cho  .”
“Cảm ơn.” Trương Kiến Lâm  chút khách sáo múc một thìa , ăn cùng khoai lang.
“Cái thằng lãng phí,   tiết kiệm , ăn cháo với dưa chua là  , còn ăn tương thịt sốt nấm.”
Trần Lập Phương mắng con trai, đóng nắp , cất  tủ ngăn kéo: “Đợi hai ngày nữa hẵng ăn.”
Trương Huệ đỡ trán: “Mẹ đừng để hỏng nhé.”
“Không hỏng ,  hai con là con khỉ ham ăn, chỉ cần trong nhà  đồ ngon là ngày nào nó cũng lải nhải.”
Trương Huệ  : “Vậy ,   xem mà xử lý.”
“Cha, chú Chu  tặng quà cưới cho chúng , chúng  tặng quà đáp lễ cho chú  nhé?” Trương Huệ nhớ tới chuyện .
Trương Cao Nghĩa khoát khoát tay: “Đừng lo lắng, chờ sang năm nghỉ hè cha đến núi Mạnh Đỉnh mang gì đó cho   là .” 
“Lại  chú Chu là một   thích xuống núi,  đột nhiên đến chỗ chúng .”
“Còn   do con cái sinh sự .
Chu Minh Sơn  một con trai và một con gái, con gái  kết hôn từ lâu, con trai Chu Văn Phong  chịu học nghề từ cha,  tham vọng lớn là mang  từ núi Mạnh Đỉnh đến chợ Quảng Châu bán cho  nước ngoài xuất khẩu để kiếm ngoại tệ, vì chuyện  mà năm nay  chạy từ quê lên nhà máy  ở tỉnh thành.
Chu Văn Phong  một  là hơn nửa năm,   một lời,  gửi một lá thư, chú Chu của con  yên tâm nên đến tỉnh thành tìm con trai,  ngang qua huyện chúng  nên tiện thể ghé thăm.”