“Nói thế nào?”
“Em     quản lý kho mới là  của xưởng trưởng Từ.” 
Viên Kiến Quân giật  trong lòng, may mà   vẫn   tay, nếu , tay cầm   sẵn sẽ rơi  tay  khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy vẻ mặt    đổi, Chu Chấn vội vàng : “Mặc dù quản lý kho mới là  của xưởng trưởng Từ, nhưng cũng   là   cách.”
“Cách gì?”
Hai  thì thầm mấy câu, Viên Kiến Quân liếc   một cái: “Cậu cũng  nhiều nhỉ.”
Chu Chấn  .
“Được, chuyện  giao cho  xử lý, hiện tại    cũng  , tóm  an  là  hết, bây giờ  là con rể nhà họ Viên chúng , nếu  xảy  chuyện thì cha  cũng  thể trốn tránh trách nhiệm.”
“Vậy chắc chắn sẽ  xảy  chuyện gì.” Anh  còn trông đợi cha vợ lên    đầu. 
Ngày hôm   , từ khi ngả bài với Trang Hồng, Trương Huệ càng thái độ hơn,  thấy Trang Hồng cũng  như  thấy.
Thế mà Trang Hồng cũng  hề tức giận, dường như nhận  Trương Huệ trẻ con  dạy  nên chuyển sự chú ý sang những nữ giáo viên trẻ khác.
Những nữ giáo viên  nhận  sự đãi ngộ của Trương Huệ  đây, ai cũng  ngừng kêu khổ.
 Trương Huệ cũng  thực sự bỏ qua các quy tắc, quy định, buổi chiều cô   lớp, vẫn chờ đến gần hết giờ  việc mới rời .
Hôm nay  ăn cơm ở nhà, buổi tối hai vợ chồng  ngoài ăn, ban đêm thì  xem phim hẹn hò. 
Tân hôn chính là  thời gian ngọt ngào, nhất là khi  đến chuyện tương lai, hai    hết,  một đoạn dài dọc theo con đường phía nam thành phố, trời tối như mực hai  mới  đầu trở về.
Còn  về thành phố,   một chiếc xe tải lao tới, Giang Minh Ngạn và Trương Huệ vội lui lên lề đường, sợ  tro bụi bao phủ.
Động cơ trầm thấp của xe tải gầm rú  qua, Trương Huệ  : “Động cơ xe  tệ thật, rõ ràng là xe trống, nhưng  giống như đang kéo  nhiều thứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-83.html.]
“Không  xe trống .”
Giang Minh Ngạn  máy móc, hiểu xe cộ  rõ.
“Không thể nào.” Trương Huệ  chắc chắn: “Em lớn lên ở xưởng thép,  bao nhiêu xe   xưởng thép em còn   , chiếc xe  nãy  về hướng xưởng sắt mà, nhất định là xe trống.”
Giang Minh Ngạn  tranh cãi với cô: “Đi thôi, về nhanh .”
“Anh  tin em.”
“Tin,  tin em mà.”
Mây đen tan , ánh trăng sáng ngời tràn ngập mặt đất,  chiếc ghế dài bên ngoài nhà kho lớn của xưởng thép, một  đàn ông say rượu, thắt lưng dắt chùm chìa khóa cửa đang ngủ say.
Cuối tháng tám, mưa thu kéo dài mấy ngày, bùn đất trong thành phố giống như canh loãng  thể bước , mấy ngày nay Trương Huệ đều xỏ ủng  mưa  , Trang Hồng  thấy thì .
“Bây giờ  mặc quần thuận tiện .”
Thẩm Yến nhỏ giọng phàn nàn: “Mùa hè nóng bức mặc váy   là mát ? Đang là mùa thu, trời lạnh chắc chắn  mặc quần .”
Trương Huệ nở nụ : “Mùa thu hàng năm chỗ chúng  đều mưa ít nhất nửa tháng, cuối tháng  kết hôn,  chắc thời tiết  trong xanh.”
Thẩm Yến cũng lo lắng, lúc  khi đính hôn  nhà  đặc biệt tìm  tính toán,  ngày đó là ngày , cuối thu trong xanh.  bây giờ   thấy thế.
Mẹ Thẩm Yến ở nhà  mắng  tính ngày  cả trăm .
Đã thông báo thời gian kết hôn cho   bạn bè , khó mà đổi ngày khác, đây   là chuyện  thể chậm trễ.
“Vẫn còn mấy hôm nữa mới đến ngày  của , đừng quá lo lắng,  khi ngày mai thời tiết sẽ  thôi.”
“Mượn lời chúc  lành của .”
“Trương Huệ, hai  các cô đang  gì ?” Trang Hồng lạnh mặt: “Một  cô  tiến bộ thì thôi, đừng ảnh hưởng đến việc  báo học tập của  khác.”
Thẩm Yến  trượng nghĩa giơ tay lên: “Báo cáo hiệu trưởng, hai chúng  đang thảo luận giáo án,  hề  chuyện phiếm.”