“ hiệu trưởng…”
Trần Lệ Phương là , đến phòng giáo vụ bên cạnh tìm phó hiệu trưởng, mấy phút , Trương Huệ mới ăn hai miếng.
“Ăn nhanh về nhà ngủ trưa.”
“Mẹ xin nghỉ ?”
“Hừ, con gái đầu mang thai, phản ứng lớn như thế, nếu mệt mỏi ông chịu trách nhiệm ?”
Thẩm Yến ngưỡng mộ dì Trần, nếu cô mang thai, của cô thể hung dữ như thì quá.
Giờ ăn cơm buổi trưa, lúc nhà họ Giang ở thủ đô cũng đang dùng bữa, Giang Minh Ngạn gọi điện về nhà, hai vợ chồng già nhà họ Giang và Phan Lạc Tinh đều mặt.
Biết tin Trương Huệ thai, ba vui đến mức bỏ ăn.
“Vợ chồng thằng cả lấy lâu như còn con, ngờ nhà thằng út cưới .”
“Ôi, từ lúc hai em bọn chúng bắt đầu trưởng thành mong chờ một đứa chắt, bây giờ cuối cùng cũng chờ , ông trời phù hộ.”
Phan Lạc Tinh : “Minh Ngạn đầu cha, chuẩn những thứ gì, nhờ chúng xem xét chuẩn kỹ càng gửi qua.”
Giang Trường An mắng: “Thằng nhóc chỉ lợi dụng con cái để đòi đồ từ chúng thôi.”
Văn Diễm Thu nhiệt tình : “Cho, cái gì cũng cho hết.”
“Hôm ông Giả việc ở Cục Khí tượng mùa đông năm nay trời sẽ lạnh giá, gửi cho bọn chúng hai bộ quần áo giữ ấm nữa.”
“ , mặc dù mùa đông ở đó lạnh như ở đây nhưng cũng thể xem thường, phụ nữ thai thể bệnh .”
“Lần chúng gửi thịt khô, gửi thịt, gửi nhiều phiếu thịt một chút để bọn chúng tự mua thịt tươi ăn. Còn những thực phẩm bổ sung khác nữa, chúng xem xét xem cần những gì.”
“Chắc chắn sữa bột, mau lấy giấy ghi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-lai-nam-muoi-tam-tuoi-bi-ep-hon/chuong-91.html.]
Buổi chiều tan , hai Giang Minh Thăng và Tô Đường trở về nhà, thấy cha ông bà đều tươi vui vẻ, vội hỏi chuyện gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Biết Trương Huệ thai, Giang Minh Thăng và Tô Đường đều vui mừng, mở miệng là cả đống lời , khiến bốn vị trưởng bối khép miệng.
Tô Đường lặng lẽ nháy mắt với Giang Minh Thăng, nếu Minh Ngạn và Huệ Huệ con, cha sẽ thúc giục bọn họ gắt gao nữa.
Giang Minh Thăng cái gì mà vợ áp lực sinh con, nhưng thật bản cũng một đứa con, dù cũng còn trẻ nữa.
Trần Lệ Phương dùng giọng điệu chất vấn xin nghỉ phép thành công, đưa con gái về nhà ngủ trưa, Trương Huệ ngủ thật, ngủ một giấc tỉnh dậy hết buổi chiều.
Ngủ thoải mái, nhưng cảm giác tội vì lãng phí quá nhiều thời gian.
Mặc kệ, quan trọng nhất thoải mái là .
Trương Huệ sờ bụng, bé con, ngoan ngoãn lớn lên nhé.
Giang Minh Ngạn thu thập bản vẽ xong chuẩn tan , Hồng Minh gọi , kéo sang một bên.
“Có chuyện gì thì mau lên, còn về.”
Hồng Minh liếc mắt: “Biết cha, sốt ruột trở về xum xoe với vợ, sẽ lãng phí thời gian của .”
“Vậy mau .” Giang Minh Ngạn thúc giục.
Hồng Minh quanh nhỏ giọng : “Không thiết kế chúng tuần hôm qua vượt qua thẩm định , hôm nay cùng công nhân xưởng đến xưởng thép lấy một ít thép phế liệu về mẫu, lúc đăng ký, phát hiện lượng đúng lắm.”
“Số lượng gì đúng?”
“Số lượng thép phế liệu.”
Hồng Minh hừ nhẹ một tiếng: “Cậu cũng nhà chúng đều việc , lớn lên ở xưởng thép, đục lỗ sang, một tấn thép phế liệu bao nhiêu chồng, mười tấn thép phế liệu bao nhiêu, liếc mắt là thấy.”
Lượng thép phế liệu thực tế tại xưởng thép huyện Vân Đình chênh lệch với bản đăng ký của bọn họ quá nhiều, Hồng Minh gì đó đúng.