Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 136: Chị dâu, chị thích kiểu nhà như thế nào?

Cập nhật lúc: 2025-12-19 04:41:26
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Buổi tối.

 

Cả nhà họ Bùi vây quanh ăn cơm.

 

Dưới ánh đèn mờ nhạt, bàn cơm bày những món ăn gia đình đơn giản —— một đĩa thịt kho tàu, một đĩa rau xanh, một bát trứng gà hấp, còn dưa muối nhà tự .

 

Bùi Vân Tịch bưng bát cơm, ăn cân nhắc, cân nhắc thật lâu cũng thế nào mở miệng hỏi một cách tự nhiên.

 

Anh hai cô thật đề khó cho cô.

 

“Bộp!”

 

Đôi đũa của Bùi Vân Chu tinh chuẩn cướp ngay Bùi Vân Tịch, gắp miếng thịt kho tàu cuối cùng trong bát.

 

Miếng thịt nạc mỡ đan xen, bóng lưỡng dầu mỡ, qua liền hầm mềm nhừ ngon miệng.

 

Chọc cho Bùi Vân Tịch lập tức xù lông: “Bùi Vân Chu! Đó là miếng thịt chị chằm chằm nãy giờ đấy!”

 

Giọng cô cao lên tám độ, mắt trợn tròn xoe.

 

“Ai bảo chị chỉ chằm chằm mà ăn?”

 

Bùi Vân Chu đắc ý dào dạt nhét miếng thịt miệng, mơ hồ :

 

“Cái gọi là tiên hạ thủ vi cường.”

 

Cậu nhóc cố ý nhai khoa trương, còn phát tiếng thở dài thỏa mãn.

 

Bùi Vân Tịch tức giận đến mức cầm đũa trúc cho Bùi Vân Chu một món "măng xào thịt".

 

Lại một cái liếc mắt hình viên đạn của Bùi mẫu ngăn : “Ăn cơm thì ăn cho hẳn hoi, còn ầm ĩ nữa thì cả hai sân ăn hết cho !”

 

Giọng Bùi mẫu lớn, mang theo uy nghiêm thể chối từ.

 

Trên bàn cơm lúc mới yên tĩnh .

 

Thẩm Nam Sơ thong thả ung dung gắp rau xanh mặt, đối với trận đại chiến long phượng t.h.a.i diễn hàng ngày sớm tập mãi thành quen.

 

Bữa cơm chiều nhà họ Bùi luôn náo nhiệt như , cặp sinh đôi Bùi Vân Tịch và Bùi Vân Chu luôn thích đấu võ mồm bàn cơm, bao giờ ngừng nghỉ.

 

“Khụ khụ……”

 

Ông nội Bùi hắng giọng, phá vỡ sự trầm mặc ngắn ngủi:

 

“Thôn chúng mở xưởng thôn, Nam Sơ phụ trách chỉ đạo, bận rộn trong ngoài, giúp đỡ con bé một chút.”

 

Ánh mắt ông quét qua mặt từng , cuối cùng dừng Thẩm Nam Sơ, tràn đầy vẻ từ ái.

 

“Ngày mai tìm thím Hoa Lan một chuyến.”

 

Bùi mẫu Thẩm Nam Sơ, trong mắt tràn đầy đau lòng:

 

“Xem thể đặt với ít gà , để tẩm bổ cho Nam Sơ.”

 

múc một muỗng lớn trứng hấp cho Thẩm Nam Sơ: “Con hiện tại là ăn cho hai , ăn nhiều một chút.”

 

“Đặt nhiều chút.” Bùi phụ và cơm, đầu cũng ngẩng lên , “Tiền thành vấn đề.”

 

Ông xưa nay ít , nhưng mỗi mở miệng đều chắc nịch.

 

Thẩm Nam Sơ nhẹ nhàng buông bát: “Gà ăn nhiều cũng ngán, vịt với cá cũng ạ.”

 

Trong đầu cô hiện lên 108 cách chế biến gà vịt cá —— hấp, kho tàu, hầm canh…… Chỉ cần nghĩ thôi thấy thèm ăn.

 

Bùi Vân Tịch đảo tròng mắt, hai dặn dò cô nhất định moi xem chị dâu thích kiểu nhà như thế nào ?

 

Hiện tại, chẳng là cơ hội ?

 

“Này, xem,”

 

Bùi Vân Tịch đột nhiên mở miệng, giọng cố ý cao lên vài phần:

 

“Nhà chúng về đông lên, nên đổi cái nhà lớn hơn để ở ? Mọi thích kiểu nhà như thế nào?”

 

bộ lơ đãng hỏi, đôi mắt trộm liếc về phía Thẩm Nam Sơ.

 

Trên bàn cơm tức khắc náo nhiệt hẳn lên.

 

Bùi Vân Chu là đầu tiên hưởng ứng: “Con cái nhà sân bóng rổ! Tốt nhất trong sân đào thêm cái bể bơi nữa!”

 

Cậu nhóc hưng phấn khoa tay múa chân, suýt nữa đổ cái bát mặt.

 

“Nằm mơ !” Bà nội Bùi mắng, “Cháu tưởng nhà là địa chủ tư sản chắc?”

 

Bà tuy , nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt giãn , hiển nhiên cũng lời cháu trai chọc .

 

“Mẹ chỉ cái bếp rộng rãi thôi,” Bùi mẫu khát khao , “Hiện tại bệ bếp thấp quá, cái lưng già chịu nổi.”

 

Bà xoa xoa thắt lưng, thở dài. Trước nấu cơm, nào nấu cơm mệt như , một cái bếp quá quan trọng.

 

Thẩm Nam Sơ gật đầu tán đồng: “Cái con đồng ý.”

 

Một căn bếp mới thể nấu bếp tâm tình sung sướng, mới thể món ăn ngon miệng.

 

Bùi phụ thì thực tế hơn: “Chắc chắn là , mái ngói dày chút, mùa đông lạnh mùa hè nóng.”

 

Ông xưa nay chú trọng tính thực dụng, hứng thú với mấy thứ hoa hòe loè loẹt.

 

Ông nội Bùi vuốt râu: “Ta , chỉ trồng mấy cây ăn quả trong sân, đào ba năm hạnh bốn năm lê năm năm, đến lúc đó bọn nhỏ đều quả ăn.”

 

Ánh mắt ông xa xăm, phảng phất thấy cảnh tượng cây sai trĩu quả.

 

Nguyện vọng của bà nội Bùi thêm vài phần tình thú: “Có thể cái vườn hoa xinh , ngẫu nhiên uống cà phê, chiều là .”

 

Giọng bà mềm nhẹ, mang theo vài phần hoài niệm. Mọi dường như cũng trôi về thời gian ở kinh thành……

 

Tất cả đều căn nhà mong , duy chỉ Thẩm Nam Sơ là .

 

“Chị dâu hai,”

 

Bùi Vân Tịch đột nhiên điểm danh:

 

“Còn chị thì ? Chị ở căn nhà như thế nào?”

 

Mắt cô sáng lấp lánh, tràn đầy mong chờ.

 

Thẩm Nam Sơ ngước mắt bàn đầy ánh mắt mong chờ, nhàn nhạt : “Nhà họ Bùi ở kinh thành cũng mà.”

 

Ngữ khí cô bình tĩnh, vài phần hoài niệm.

 

“Chỉ thế thôi ạ?” Bùi Vân Tịch cam lòng truy vấn, “Cụ thể chút chị!”

 

Cô vội vàng thêm chi tiết để báo cáo kết quả công tác cho hai.

 

Cụ thể chút?

 

Thẩm Nam Sơ đối với nơi ở, kỳ thật yêu cầu quá lớn.

 

Rốt cuộc hiện tại là thập niên 70, cô còn thể đòi hỏi khách sạn 5 biệt thự xa hoa ?

 

Thẩm Nam Sơ nghĩ nghĩ: “Quan trọng là trong phòng ngủ phòng vệ sinh khép kín, như mới tiện.” Cô cũng nửa đêm còn chạy sân vệ sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chu-toi-hac-hoa-roi/chuong-136-chi-dau-chi-thich-kieu-nha-nhu-the-nao.html.]

 

Bùi Vân Tịch thầm ghi nhớ trong lòng: Anh hai, tốn tiền .

 

Phòng ngủ mà phòng tắm độc lập, cái tốn kém lắm đây!

 

“Kinh thành thật,” ông nội Bùi cảm khái , “Ta nhớ rõ lúc Chính Năm còn nhỏ, nhà chúng ở cái tứ hợp viện , mùa đông địa long sưởi ấm, mùa hè mái che nắng.”

 

Trong giọng của ông tràn đầy hoài niệm.

 

“Cũng ?” Bà nội Bùi tiếp lời, “Lúc trong nhà còn cái vườn hoa nhỏ, Chính Năm thích nhất phơi nắng ở đó.”

 

Khóe miệng Thẩm Nam Sơ cong lên một độ cong nhỏ đến khó phát hiện.

 

Tứ hợp viện a!

 

Giữ giá trị , còn thể kiếm ít.

 

Hôm nào trở kinh thành cô mua vài cái.

 

bắt đầu tính toán xem quỹ đen của thể mua mấy cái tứ hợp viện.

 

Xác suất lớn hẳn là mua ít.

 

Ha ha ~~~

 

Làm bà chủ nhà cho thuê cũng tồi.

 

“Chị dâu hai,”

 

Bùi Vân Chu đột nhiên xen mồm:

 

“Chị nếu thích, bảo hai xin quân đội cấp cho cái nhà ở khu gia đình ! Nghe hiện tại nhà mới xây đều là nhà lầu, cả hố xí tự hoại đấy!”

 

Cậu nhóc vẻ mặt ngây thơ vô tội, chú ý tới ánh mắt cảnh cáo của Bùi Vân Tịch.

 

“Chỉ em nhiều!”

 

Tim Bùi Vân Tịch nhảy lên tận cổ họng, ở bàn đạp em trai một cái:

 

“Anh hai mới chuyển bộ đội, nào dễ dàng xin nhà ở khu gia đình như chứ!”

 

Cô gấp đến đỏ mặt, sợ lão tứ hỏng chuyện của hai.

 

“Ái da!” Bùi Vân Chu kêu to khoa trương, “Mẹ! Bùi Vân Tịch đá con!”

 

Cậu nhóc xoa cẳng chân, vẻ mặt ủy khuất.

 

Bùi mẫu đầu cũng ngẩng lên: “Đáng đời, ai bảo con loạn đưa chủ ý.”

 

Bà đối với màn kịch của cặp sinh đôi quá quen.

 

Thẩm Nam Sơ cặp dở , ý mặt càng sâu:

 

“Kỳ thật nhà cửa thế nào quan trọng, quan trọng là...”

 

còn dứt, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa dồn dập.

 

“Đã trễ thế còn ai ?”

 

Bùi Vân Chu dậy mở cửa, một lát dẫn Trịnh Đồng Vĩ vẻ mặt đầy lo lắng .

 

Trịnh Đồng Vĩ chạy vội tới, trán còn lấm tấm mồ hôi.

 

“Xin quấy rầy,” Trịnh Đồng Vĩ thần sắc sốt ruột, “Trưởng thôn bảo tới mời Sơ nha đầu một chuyến đến ủy ban thôn...”

 

Giọng vì chạy vội mà chút suyễn.

 

Ánh mắt sắc bén của Thẩm Nam Sơ về phía Trịnh Đồng Vĩ: “Chuyện gì mà gấp ?”

 

“Là... Là đám thỏ con xảy chút vấn đề...”

 

Lời Trịnh Đồng Vĩ dứt, bộ sân tức khắc một mảnh yên tĩnh.

 

Thẩm Nam Sơ lên, quanh tỏa áp suất thấp: “Đi, xem thế .”

 

Giọng cô bình tĩnh, rét mà run. Hôm nay lúc cô về thỏ vẫn còn , đột nhiên xảy vấn đề?

 

Hy vọng do con , bằng ... Ánh mắt Thẩm Nam Sơ nháy mắt biến lạnh.

 

……

 

Chờ Thẩm Nam Sơ rời , ông nội Bùi đột nhiên : “Mọi phát hiện , Nam Sơ đứa nhỏ miệng thì độc địa chút, nhưng việc vô cùng nghiêm túc.”

 

Trong giọng của ông tràn đầy tán thưởng.

 

thế.” Bà nội Bùi tỏ vẻ tán đồng, gắp một đũa thức ăn cho bạn già.

 

Bùi Vân Tịch chớp chớp mắt:

 

“Cho nên chị dâu hai kỳ thật là khẩu xà tâm phật?” Cô nghiêng đầu hỏi.

 

,” Bùi Vân Chu mặt quỷ, “Là miệng d.a.o găm, Thiết Sa Chưởng, tâm đậu phụ!”

 

Cậu nhóc khoa trương khoa tay múa chân, chọc cả phòng ồ lên.

 

Gió đêm xuyên qua cửa sổ thổi , mang theo sự sảng khoái đặc trưng của đầu hạ.

 

Ánh đèn bàn cơm ấm áp sáng ngời, chiếu rọi bóng dáng hòa thuận vui vẻ của cả gia đình.

 

Trong tiếng , ai cũng chú ý tới Bùi Vân Tịch trộm ghi sổ mấy dòng chữ —— “Phòng tắm độc lập”, “Phòng bếp rộng rãi”, “Phong cách tứ hợp viện”……

 

Mà lúc , ở ủy ban thôn, Trịnh Đồng Vĩ đang giơ đèn pin soi cho Thẩm Nam Sơ nhanh chóng kiểm tra đám thỏ con.

 

Gương mặt nghiêng của phụ nữ ánh đèn vẻ phá lệ chuyên chú, ngoại trừ thần sắc càng lúc càng lạnh .

 

“Trưởng thôn ?”

 

Thẩm Nam Sơ đầu cũng ngẩng lên hỏi.

 

“Trưởng thôn đang tìm dân phụ trách trông thỏ đêm nay.” Trịnh Đồng Vĩ nhanh chóng trả lời.

 

“Được, cứ chờ xem!”

 

Giọng Thẩm Nam Sơ lạnh như băng.

 

lên, quanh bốn phía, ánh mắt sắc bén quét qua từng góc, tìm kiếm dấu vết khả nghi còn sót .

 

……

 

Quân khu Đại Liêu.

 

Bùi Chính Năm ở tận doanh trại xa xôi còn , cô em gái yêu của thành công moi sở thích của vợ.

 

Lúc đang đèn, nghiêm túc vẽ vẽ một tấm bản vẽ, thường thường dừng tự hỏi.

 

Chút nào , ngày mai chờ đợi sẽ là một danh sách vật liệu sửa nhà dài dằng dặc.

 

Khụ khụ khụ!

 

Còn hóa đơn thật dài……

 

 

Loading...