Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 170: Đoàn trưởng Bùi lại có diệu kế gì?
Cập nhật lúc: 2025-12-19 04:43:49
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng hôn nhuộm khói bếp thôn Vương gia thành màu vàng hồng, chiếc cối xay đá gốc hòe già đầu thôn vẫn còn giữ ấm của ban ngày.
Thẩm Nam Sơ dựa cối xay, đầu ngón tay xoay xoay một cọng cỏ đuôi chó. Bùi Chính Năm bên cạnh, bóng dáng quân phục xanh ánh tà dương kéo dài.
"Anh thấy nên thế nào?"
"Em thế nào?"
Hai đồng thanh hỏi.
Bùi Chính Năm xoay , ánh hoàng hôn rơi đôi mắt sâu thẳm của , con ngươi sáng rực lên: "Lần cho chúng một ấn tượng nhớ đời, để đám cháu chắt thấy ba chữ thôn Vương gia là bủn rủn chân tay."
Thẩm Nam Sơ nhướng mày, cọng cỏ đuôi ch.ó xoay một vòng ngón tay: "Ồ? Đoàn trưởng Bùi diệu kế gì?"
Bùi Chính Năm hất cằm về phía khe núi phía tây, nơi vách đá xanh loang loáng ánh lạnh ráng chiều: "Gần đây mưa to nhiều, đá núi lở vài tảng âu cũng là chuyện thường."
Anh với giọng bình thản như đang bàn chuyện gặt lúa ngoài đồng.
Thẩm Nam Sơ "xùy" một tiếng : "Chiêu chẳng mới mẻ gì, còn cũ hơn cả giấm chua ông Vương đầu thôn ủ. Lần xử lý đám Phùng Khang Bình cũng dùng chiêu . Sao, kho binh pháp của Đoàn trưởng Bùi chỉ mỗi thế thôi ?"
Khóe miệng Bùi Chính Năm ngậm ý , chẳng hề giận dỗi: "Chiêu cũ thì cũ, nhưng dùng là ." Anh hạ thấp giọng: "Lại , còn hậu chiêu nữa."
"Ồ?" Thẩm Nam Sơ hứng thú, ghé sát gần: "Rửa tai lắng ."
"Em thấy mấy con bù ngoài ruộng thế nào?" Bùi Chính Năm hất cằm về phía ruộng lúa cách đó xa. Dưới ánh hoàng hôn, mấy con bù đội mũ rơm rách nát đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió đêm.
"Trong núi tối tăm, gió lớn, nếu cho chúng nó sống dậy..."
Thẩm Nam Sơ lập tức hiểu , trong mắt lóe lên tia tinh quái: "Giả thần giả quỷ? Chiêu đúng là mới mẻ hơn ném đá."
Cô kiễng chân lên núi, bóng tối bắt đầu bao phủ sườn núi. Thời buổi tuy là phá bỏ mê tín dị đoan, nhưng nếu thực sự gặp chuyện khoa học giải thích , ai mà chẳng sợ trong lòng? Truyền thuyết quỷ thần mấy ngàn năm, cứ toạc là phá bỏ .
" vẫn còn thiếu chút gì đó." Thẩm Nam Sơ nhớ cảnh tượng thấy ở sườn núi lúc , mắt sáng lên. "Phải thứ khiến chúng tin sái cổ."
Bùi Chính Năm nhướng mày, định hỏi là cái gì thì thấy Thẩm Nam Sơ xua tay: "Cái đừng lo, giao cho em là . Phần còn cứ bố trí như cũ, quen tay việc, cần em nhiều."
"Được." Bùi Chính Năm hỏi thêm, chỉ là sự tò mò trong đáy mắt càng đậm. Anh quá hiểu Thẩm Nam Sơ, phụ nữ hoặc là tay, tay ắt là tuyệt chiêu. "Anh bảo Hùng Lỗi bọn họ dọn đá dựng cơ quan, cùng em nhé?"
"Không cần , em đưa Vân Chu là ." Thẩm Nam Sơ gọi với xa: "Bùi Vân Chu."
Bùi Vân Chu đang dựa cửa xe thở dốc lập tức nhảy cẫng chạy tới: "Chị dâu gọi em?"
"Lên núi với chị, chuyện lắm."
"Vâng ạ."
Thẩm Nam Sơ nháy mắt với Bùi Chính Năm: "Buổi tối đảm bảo cho mở rộng tầm mắt."
...
Dưới chân núi, Dư Chấn đang tảng đá xoa bắp chân chuột rút, trong bụng đầy lửa giận chỗ trút. Chiếc áo ngắn vải thô gã rách vài chỗ, dính đầy bùn đất và nước cỏ, ghé sát còn ngửi thấy mùi phân thối. Đây là "kỷ niệm" của cú ngã chúi đầu hố phân hồi chiều.
"Lãnh đạo, nước sôi !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chu-toi-hac-hoa-roi/chuong-170-doan-truong-bui-lai-co-dieu-ke-gi.html.]
Phùng Khang Bình xách cái nồi nhôm méo mó, rón rén nhích về phía Dư Chấn, cách xa 3 mét dừng , thực sự dám gần hơn nữa. Mấy tên Hồng Tụ Chương cũng mỗi bịt mũi, ánh mắt lảng tránh, sợ dính cái mùi kinh dị .
Mặt Dư Chấn đỏ bừng, hổ mà là tức. Hôm nay gã chịu ít khổ ở thôn Vương gia, ngã tám , dính phân hai , khó khăn lắm mới mò đến chân núi, còn đám cấp ghét bỏ.
"Đứng xa thế gì? Trên tao rận ?" Dư Chấn gào lên.
Phùng Khang Bình nở nụ giả tạo, nhích lên phía hai mươi phân, đủ tầm đưa cái nồi qua: "Đâu lãnh đạo! Chủ yếu là sợ nước sôi cẩn thận b.ắ.n ngài thôi."
Trong lòng Phùng Khang Bình đang c.h.ử.i thầm: Còn đáng sợ hơn rận nhiều! Cái mùi , cách hai dặm cũng hun c.h.ế.t cả chồn!
Tên gầy như khỉ bên cạnh nhịn xen mồm: "Lãnh đạo, là nhân lúc nấu nước, ngài suối tắm rửa thêm chút nữa?"
Vừa dứt lời Phùng Khang Bình trừng mắt lườm cho một cái. là cái , cái dở.
Quả nhiên Dư Chấn nổi đóa: "Tắm? Tao chà xát ở suối đến sắp tróc cả da ! Còn tại chúng mày vô dụng, mỗi cái thôn cũng hạ , hại tao chịu cái tội !"
Phùng Khang Bình vội vàng hòa giải: "Lãnh đạo bớt giận, chủ yếu là cái thôn tà môn quá. Lần chúng em đến, đá lăn núi đuổi chạy trối c.h.ế.t, còn cả mụ vợ bộ đội nữa, thì yếu đuối mà lắm mưu ma chước quỷ lắm!"
Lời nửa là kể khổ nửa là tranh công. Hàm ý là: Ngài xem, em , mà là kẻ địch quá giảo hoạt.
Dư Chấn ăn cái bài , gã chằm chằm bóng núi đen sì phía xa, trong mắt lóe lên tia tham lam. Cấp , chỉ cần gã phát hiện bí mật trong ngọn núi , sẽ thăng chức cho gã. Gã chịu đủ cái huyện Ninh An nhỏ bé . Gã đến Bắc Kinh. Đến Bắc Kinh thì thiếu gì thứ ?
Ánh mắt Dư Chấn càng lúc càng rực lửa.
"Lát nữa ăn xong thì lên núi ngay, chúng đông thế , hàng nóng, dù gặp sói cũng lột da nó!"
Tim Phùng Khang Bình thót lên một cái, thực sự sợ thôn Vương gia . dã tâm trong mắt Dư Chấn, dám , chỉ đành khúm núm đáp lời: "Lãnh đạo ! Chúng đông thế mạnh, chắc chắn sẽ thành công!"
Trong lòng tính toán: Lát nữa mà biến, chuồn nhanh mới .
Đám Hồng Tụ Chương bên cạnh bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, trong nồi nhôm nấu cháo rau dại trộn nửa túi bột ngô, mùi thơm dần tỏa . Dư Chấn hít hà, tạm thời nén cơn giận xuống. Dù thì cũng lấp đầy bụng tính tiếp.
...
Bên sườn núi, màn đêm buông xuống như một tấm lưới khổng lồ.
Thẩm Nam Sơ dẫn Bùi Vân Chu con đường mòn trong rừng, chân giẫm lên lá khô phát tiếng xào xạc. Trong rừng thoang thoảng mùi lá thông, thi thoảng chim về tổ vỗ cánh phành phạch, kêu ríu rít ngừng.
"Chị dâu, chúng lên núi gì thế? Trời tối , về nhà ăn cơm thôi." Bùi Vân Chu thì thầm, mắt tò mò quanh.
"Lát nữa em sẽ ." Thẩm Nam Sơ dừng bước, chỉ bụi cây ven đường: "Em xem là cái gì?"
Bùi Vân Chu theo hướng tay chỉ, thấy vài chiếc lá xanh mấy con côn trùng nhỏ đang đậu, phía đuôi phát ánh sáng xanh dìu dịu như những ngôi nhỏ đính lá.
"Đom đóm!" Mắt Bùi Vân Chu sáng rực lên.
" ." Thẩm Nam Sơ lấy từ trong túi sấp giấy cắt sẵn và một cuộn dây nhỏ. "Chúng bắt đom đóm đèn lồng."
Bùi Vân Chu gãi đầu hiểu: "Bắt đom đóm đèn lồng? Nhà đèn điện mà?"
"Em đoán xem!"
"..."
◇