Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 172: Tôi đã bảo cái thôn này tà môn mà!

Cập nhật lúc: 2025-12-19 04:43:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió núi lướt qua ngọn cây phát tiếng "u u", giống hệt tiếng ma nữ thầm trong bóng tối.

 

Dư Chấn ngậm nửa điếu thuốc, Phùng Khang Bình đang cầm đèn pin. Đốm lửa đầu t.h.u.ố.c lập lòe trong đêm.

 

"Tất cả tỉnh táo lên cho tao!" Dư Chấn ồm ồm quát, ném đầu lọc xuống đất, dùng chân di di. "Lát nữa tìm kho báu trong núi, về mỗi đứa thưởng hai cân bột mì trắng! Đứa nào dám lười biếng giở trò, cẩn thận cái da của chúng mày đấy!"

 

Vừa đ.ấ.m xoa. Phùng Khang Bình rụt cổ liên tục, nhưng bước chân theo bản năng chậm nửa nhịp.

 

Bốn bề tối đen như mực, ánh trăng cũng lọt xuống nổi, giơ tay thấy năm ngón. Phùng Khang Bình cứ thấy khu rừng sai sai, nơi đèn pin chiếu qua, bóng cây xiêu vẹo như từng bóng đang kiễng chân thẳng. Nghĩ đến thực lực khủng bố của "ác nữ" Thẩm Nam Sơ, Phùng Khang Bình kìm rùng .

 

"Lãnh đạo, ở đây tối quá, đường núi trơn, là mai trời sáng hẵng đến?" Phùng Khang Bình mặt dày đề nghị nhỏ.

 

Chưa đợi Dư Chấn trả lời, Phùng Khang Bình sơ ý đá hòn đá chân, sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, đèn pin loạng choạng chiếu lên trời.

 

"Đồ hèn!" Dư Chấn nhổ toẹt một bãi nước bọt, chọc mạnh tay Phùng Khang Bình. "Còn dám nhảm nữa thì đoạn hậu cho tao!"

 

Phùng Khang Bình vội ngậm miệng, trong lòng c.h.ử.i thầm Dư Chấn tám trăm . Nếu lão cứ khăng khăng thôn Vương gia kho báu uy h.i.ế.p , mới thèm đến cái nơi quỷ quái chịu khổ.

 

Một tên đàn em bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng, chỉ bụi cây cách đó xa: "Lãnh đạo, ngài xem là cái gì?"

 

Mọi theo hướng chỉ, thấy trong bụi cỏ hoang ven đường, một bóng đen đội mũ rơm rách, lờ mờ phát ánh sáng xanh, đung đưa theo gió núi như đang gật đầu chào họ.

 

Phùng Khang Bình chiếu đèn pin đó thì cái bóng biến mất.

 

"Ai? Ai ở đó?" Tim Dư Chấn thót một cái, vô thức nắm chặt cây gậy trong tay, giọng phần chột .

 

Không ai trả lời.

 

Một bóng đen đội mũ rơm rách khác nhảy từ hướng khác, ánh sáng xanh lúc mờ lúc tỏ, mà da đầu tê dại, gáy toát mồ hôi lạnh.

 

Phùng Khang Bình nhanh như chớp chui tọt lưng Dư Chấn, co rúm : "Lãnh... lãnh đạo, trong núi sẽ thực sự ... thực sự thứ sạch sẽ chứ?"

 

"Câm mồm!" Dư Chấn cố trấn tĩnh. "Chắc chắn là dân làng dọa lợn rừng thôi! Trong núi thế lắm!"

 

Gã lấy hết can đảm lên hai bước. Chưa bước thứ ba, con bù biến mất tăm. Bốn phía, ngoại trừ ánh đèn pin, trở về màn đêm đen kịt.

 

Giây tiếp theo, một thứ gì đó màu trắng rơi trúng mặt Dư Chấn.

 

Vút ~~~

 

Hai luồng sáng xanh lè xuất hiện ngay đỉnh đầu Dư Chấn. Hai luồng sáng gió thổi qua, đột nhiên sáng lên vài phần, còn đung đưa theo gió.

 

"Mẹ ơi!" Một tên Hồng Tụ Chương sợ quá hét lên thất thanh. "Ma! Là ma!"

 

"Hoảng cái gì!" Dư Chấn gào lên, nhưng trong lòng cũng bắt đầu rợn tóc gáy. Bởi vì gã phát hiện ánh mắt đều tập trung đầu . Con ma , sẽ ...

 

Dư Chấn đột ngột ngẩng đầu lên, chẳng gì cả. Gã thở phào nhẹ nhõm.

 

Giây tiếp theo, Phùng Khang Bình đột nhiên chỉ đường núi phía , giọng run lẩy bẩy thành tiếng: "Lãnh... lãnh đạo, ngài phía kìa!"

 

Mọi về phía , tức khắc hít một khí lạnh.

 

Xa xa, hai bên đường núi, vô ánh sáng xanh leo lét sáng lên. Ánh đèn pin quét qua, hóa là từng con bù , chúng như một hàng quỷ sai trầm mặc, lặng lẽ chằm chằm đám xâm nhập trong bóng đêm.

 

"Tà môn thật..." Dư Chấn nuốt nước miếng, tay cầm đèn pin cũng vững, cột sáng loang loáng mặt đất. "Đâu mà lắm bù thế? Bù ngoài ruộng chạy hết trong núi thế ?"

 

Ai cũng cắm ngoài ruộng, chuyện mọc chân chạy núi?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chu-toi-hac-hoa-roi/chuong-172-toi-da-bao-cai-thon-nay-ta-mon-ma.html.]

Gió núi thổi u u, đám bùn đồng loạt đung đưa, ánh sáng xanh trong đêm tối nối thành một dải, phảng phất như vô con mắt đang chuyển động, mà lạnh cả .

 

"Đi, nhanh lên!" Dư Chấn c.ắ.n răng tiếp, bước chân rõ ràng nhanh hơn. "Đừng để ý mấy con bù rách nát , tìm đồ chuồn lẹ! Trước khi trời sáng rời khỏi cái nơi quỷ quái !"

 

"Tối nay thằng nào đào binh, ông về đuổi việc thằng đó ngay lập tức."

 

Cả đám rụt cổ, ai dám hó hé. Đám ngày thường quen thói hống hách, nếu đuổi khỏi Hồng Tụ Chương, khó bảo xử . Sau lưng họ còn gia đình. Công việc thể mất .

 

Dưới sự dẫn đầu của Dư Chấn, cả đoàn cúi đầu nhanh, ai dám chuyện, chỉ tiếng thở thô nặng và tiếng bước chân vang vọng trong rừng. Những con bù phát sáng xanh thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối, như đang bước những bước nhỏ đuổi theo.

 

Những nấp trong bóng tối:

 

Bùi Vân Chu: "Hình như dọa bọn chúng chạy !"

 

Hùng Lỗi: "Vẫn còn thiếu chút nữa."

 

Tôn Học Lâm: "Không , còn đá nữa mà."

 

Bùi Chính Năm nãy giờ ở cây lặng lẽ tuột xuống: "Nhanh chóng bám theo."

 

"Rõ, đoàn trưởng."

 

...

 

Đi đến một bãi đất bằng phẳng giữa sườn núi, Dư Chấn định dựa gốc cây nghỉ lấy thì đột nhiên thấy đầu truyền đến tiếng "răng rắc" nhỏ, như tiếng cành cây vật gì đè gãy.

 

Gã còn kịp phản ứng thì tiếng Phùng Khang Bình hét lên tê tâm liệt phế: "Lãnh đạo chạy mau! Đá! Trên núi đá lở!"

 

Đèn pin chiếu ngược lên , chỉ thấy sườn dốc ngay đỉnh đầu, mấy tảng đá to như cái cối xay đang lăn xuống ầm ầm. Kèm theo tiếng nổ vang rền, đá vụn và đất cát b.ắ.n tung tóe, như một bầy thú dữ gầm thét lao về phía họ.

 

"Chạy mau!"

 

Dư Chấn sợ đến hồn phi phách tán, còn tâm trí lo tìm đồ, đầu cắm cổ chạy xuống núi. Cả đời gã bao giờ chạy nhanh như thế, ống quần cành cây móc cũng dám dừng .

 

Đám phía cũng điên cuồng bỏ chạy theo, tiếng la hét, lóc lẫn với tiếng đá lăn ầm ầm náo loạn cả khu rừng yên tĩnh.

 

Thực Bùi Chính Năm tính toán góc độ kỹ lưỡng, đá thì đáng sợ nhưng điểm rơi đều ở bãi đất trống phía đám , đá vụn cùng lắm chỉ b.ắ.n ống quần, gây thương tích. giữa núi rừng tối đen như mực thế , đột nhiên lăn xuống nhiều tảng đá lớn như , ai mà chẳng sợ vỡ mật.

 

"Rầm rầm rầm..."

 

Đá cuối cùng cũng dừng bãi đất trống, bụi bay mù mịt.

 

Nhóm Dư Chấn rạp đất, nửa ngày dám ngẩng đầu, tim đập như nhảy khỏi lồng ngực, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.

 

"Lãnh... lãnh đạo... ngài chứ?" Phùng Khang Bình trong bụi cây, đầy bùn đất, tóc dính vài lá cỏ.

 

Dư Chấn giãy giụa dậy, xương cốt như , cổ họng khô khốc: "Mẹ kiếp, chuyện gì thế ? Đang yên đang lành đá lở?"

 

"Chắc... chắc chắn là ma trong núi !" Một tên Hồng Tụ Chương ôm cánh tay, nước mắt nước mũi tèm lem mặt mũi. "Mấy con bù đó là ma biến thành! Chúng dẫn chúng đến đây để dùng đá đè c.h.ế.t chúng !"

 

Lời thốt , mấy khác cũng nhao nhao hùa theo. Vừa đủ dọa , giờ đá lở, ai mà chẳng nghĩ đến chuyện quỷ thần.

 

Phùng Khang Bình run lẩy bẩy: "Em bảo cái thôn tà môn mà! Lần chúng em đến đá đuổi chạy, thế... Đây là Sơn Thần thích chúng ! Hay là chạy mau thôi, đừng tìm kho báu gì nữa!"

 

Dư Chấn trong lòng cũng rợn tóc gáy, nhưng miệng vẫn cứng: "Nói hươu vượn! Chỉ là sạt lở đất thôi, mấy hôm nay trời mưa, chuyện thường mà!"

 

chính gã cũng chẳng tin lời . Làm gì chuyện sạt lở đất trùng hợp thế? lúc bọn họ qua thì lăn xuống, còn lăn chuẩn thế?

 

Loading...