Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 173: Cái thôn Vương gia này, sau này ai thích đến thì đến!

Cập nhật lúc: 2025-12-19 04:43:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gã đang định thêm vài câu lấy can đảm thì đột nhiên thấy cái cây xiêu vẹo phía treo một vật trắng ởn. Ánh đèn pin chiếu , sợ đến mức gã suýt đ.á.n.h rơi đèn.

 

Thứ đó đầu , phát ánh sáng xanh lục, hốc mắt đen ngòm, đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió đêm, tứ chi còn phất phơ, ma thì là cái gì?

 

"Ma! Có ma thật !"

 

Lần Dư Chấn sợ thật sự, giọng lạc : "Chạy mau! Chạy xuống núi!"

 

Gã lồm cồm bò dậy, chẳng màng phương hướng, cắm đầu cắm cổ lao xuống núi. Những khác thấy lãnh đạo bỏ chạy thì càng hoảng loạn, điên cuồng lao theo gã xuống núi, túi lương khô, đèn pin rơi đầy đất cũng chẳng buồn nhặt.

 

Thẩm Nam Sơ nấp trong bóng tối, vạch cành cây cảnh suýt thì bật thành tiếng. Cái tên hèn nhát Dư Chấn , còn vênh váo chỉ tay năm ngón, giờ chạy còn nhanh hơn thỏ.

 

Khóe miệng Bùi Chính Năm vương nét : "Đá uổng công khuân, Hùng Lỗi kê cành cây góc độ chuẩn, cuối cùng cũng phí sức."

 

Bên cạnh, Hùng Lỗi che miệng trộm, vai run lên bần bật: "Chị dâu, chị thấy mặt thằng Phùng Khang Bình , trắng bệch như giấy, chắc ướt cả đũng quần . Vừa nãy lúc chạy, em hình như thấy tiếng 'bủm' một cái..."

 

Tôn Học Lâm cũng : " thấy bọn chúng cả đời cũng chẳng dám bén mảng đến nữa , dọa thế là đủ . Đá lở, bù , cộng thêm bộ xương khô , thần tiên đến cũng sợ."

 

"Vẫn xong ."

 

Trong mắt Thẩm Nam Sơ lóe lên tia ác ý, chỉ ngã rẽ phía : "Thêm chút lửa cho bọn chúng chạy sướng chân hơn, đỡ đầu tơ tưởng."

 

Bùi Chính Năm lập tức hiểu ý cô, hiệu cho Tôn Học Lâm.

 

Tôn Học Lâm gật đầu, lặng lẽ vòng qua bụi cây bên cạnh, lấy chiếc còi bằng cây sậy, nhẹ nhàng thổi. Tiếng còi nhọn mảnh, trong đêm tối y hệt tiếng phụ nữ , lúc thì thê lương lúc thì ai oán, theo gió bay về phía đám đang bỏ chạy.

 

Nhóm Dư Chấn đang lảo đảo chạy xuống núi, đột nhiên thấy phía truyền đến tiếng nức nở u uất, nhọn mảnh, như oan hồn đang đuổi theo, mà da đầu tê dại.

 

"Nó... chúng nó đuổi theo kìa!" Một tên Hồng Tụ Chương sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã vật đất, nước mắt giàn giụa: " c.h.ế.t! thề bao giờ đến thôn Vương gia nữa! Tha cho !"

 

Chân Dư Chấn cũng run lẩy bẩy, nhưng gã dám dừng chút nào. Tiếng cứ văng vẳng bên tai, lúc gần lúc xa, quá đáng sợ. Phùng Khang Bình chạy nhanh nhất, sớm mất hút. Dư Chấn thầm mắng thằng nhãi nghĩa khí, nhưng giờ cũng chẳng rảnh tính sổ, chỉ mau chóng thoát khỏi cái nơi quỷ quái .

 

Đến ngã rẽ, bên trái bỗng bay lên từng mảng ánh sáng huỳnh quang. Dư Chấn cần suy nghĩ liền lao sang bên . Nhiều tên Hồng Tụ Chương chạy theo Dư Chấn cũng rẽ .

 

họ để ý, bên đường chính là bãi tha ma. Mộ tổ của thôn Vương gia đều bên , ngày thường ít qua . Gió đêm thổi qua, lá cỏ xào xạc như thì thầm to nhỏ bia mộ, âm trầm tả xiết.

 

"Lãnh... lãnh đạo... đây là thế?" Một tên Hồng Tụ Chương run rẩy hỏi.

 

Đèn pin chiếu một gò đất, bên cắm tấm bài gỗ xiêu vẹo, chữ mờ, chỉ lờ mờ thấy vài nét nguệch ngoạc.

 

Dư Chấn cũng chột : "Đừng quan tâm là ! Cứ chạy về phía ! Ra khỏi cánh rừng là an !"

 

Vừa dứt lời thì soạt một cái, bụi cỏ bên cạnh ngôi mộ đột nhiên rung lắc dữ dội. Đèn pin chiếu , chỉ thấy một bóng đen lao vút từ bụi cỏ, vèo một cái biến mất tăm, mang theo một luồng gió lạnh.

 

"Ma a!"

 

Một tên Hồng Tụ Chương sợ mất mật, cắm đầu chạy thục mạng về phía . Dư Chấn cũng sợ quá chạy theo.

 

Kết quả chạy hai bước...

 

"Bịch" "Bịch" hai tiếng, rơi tọt xuống một cái hố đất. Đó là cái huyệt đào dở từ năm ngoái để chôn quan tài, lấp kỹ, bên trong tích đầy ván quan tài mục nát và lá cây thối.

 

Ánh đèn pin trong tay Dư Chấn vặn chiếu tấm ván quan tài màu đỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chu-toi-hac-hoa-roi/chuong-173-cai-thon-vuong-gia-nay-sau-nay-ai-thich-den-thi-den.html.]

"Á á á!"

 

Tiếng hét chói tai vang lên, phá tan màn đêm. Tiếng xa xa vẫn tiếp tục.

 

Dư Chấn chỉ cảm thấy tay cảm giác lạnh lẽo trơn tuột, kèm theo tiếng xì xì từng đợt. Gã cúi đầu , nương theo ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy tay đang một con rắn nhàn nhã bò...

 

"Á!"

 

Gã hét lên một tiếng, hất văng con rắn , lồm cồm bò dậy, chẳng màng phương hướng, nhắm mắt lao đầu chạy. Trong bóng tối, đầu gã đập cái gì đó, "cốp" một tiếng, đau điếng , mắt nổ đom đóm.

 

Dư Chấn dám dừng , ôm đầu chạy tiếp, miệng la hét lung tung: "Đừng đuổi theo tao! Tao bao giờ đến nữa !"

 

Thực bóng đen là Trần Khải. Còn tiếng là do Tôn Học Lâm dùng còi thổi, phối hợp với gió núi tạo nên hiệu ứng quỷ sói gào. Mấy con bù cũng là do họ vác chạy qua chạy .

 

"Gan bọn Dư Chấn bé quá, mới thế sợ vỡ mật ." Hùng Lỗi vẫn chơi . Trận tác chiến đặc biệt tối nay còn thú vị hơn diễn tập nhiều.

 

Trong mắt Thẩm Nam Sơ lóe lên tia tinh quái: "Dọa cho chúng vỡ mật luôn, đảm bảo dám bén mảng tới."

 

hiệu cho Bùi Vân Chu, bé lập tức hiểu ý, lấy từ trong túi mấy quả pháo tép. Đó là chiến lợi phẩm của Vương Đại Bảo và Vương Tiểu Bảo, Thẩm Nam Sơ đặc biệt bảo Bùi Vân Chu dùng kẹo sữa đổi lấy, để góp thêm chút "náo nhiệt" cho khách phương xa.

 

Nhóm Tôn Học Lâm, Hùng Lỗi lén lút bám theo đám Dư Chấn. Châm pháo ném về phía lưng bọn họ.

 

"Đùng!"

 

"Đoàng!"

 

Tiếng pháo nổ vang lên trong rừng núi yên tĩnh, giật như tiếng gầm rú. Đám Dư Chấn đang chạy trốn tiếng pháo nổ tưởng "ma" đang nổi giận, sợ quá chạy càng nhanh hơn. Trên đường thỉnh thoảng vang lên tiếng ngã oạch.

 

...

 

Cuối cùng, đám Dư Chấn cũng lăn lóc chạy khỏi rừng núi. Gã lấm lem bùn đất, mặt mũi bầm tím, xương lông mày bên trái dập chảy máu, tóc tai rối bù dính bết mặt, chật vật y như ch.ó nhà tang. Những kẻ khác cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Dư Chấn khu rừng đen ngòm phía , rùng một cái, dám thêm nữa, cứ như bên trong ẩn chứa ác quỷ ăn thịt . Giờ cứ nhớ đến ánh sáng xanh, tiếng , đá lở, cái bóng đen ở bãi tha ma là tim gã thắt , tay chân lạnh toát.

 

Thăng chức thì quan trọng thật đấy, nhưng cũng còn mạng mới hưởng . Thôi thì cứ ở huyện Vĩnh Ninh cái chức quan nhỏ cho lành. Ít nhất cái mạng vẫn còn.

 

Dư Chấn nghiến răng: "Đi! Về huyện!"

 

Cái thôn Vương gia ... ai thích đến thì đến! Gã thề bao giờ đến nữa! Có cho gã vàng thỏi gã cũng thèm bước nửa bước!

 

Cả đám dìu về phía cổng thôn mà dám ngoảnh đầu .

 

Khi đến cổng thôn, ôi trời, Phùng Khang Bình sớm trốn trong buồng lái xe tải . Dư Chấn tức đến mức suýt c.h.ử.i thề. Cái thằng khốn nạn, chạy nhanh thế mà thèm kéo gã một cái!

 

...

 

Thẩm Nam Sơ và Bùi Chính Năm sườn núi, ánh đèn xe dần khuất xa, .

 

Thôn Vương gia, từ nay về sẽ còn bóng dáng Hồng Tụ Chương nào dám bén mảng tới nữa. Tốt lắm.

 

Về nhà ăn khuya thôi.

 

...

 

Loading...