Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 230: Anh... anh cả đến gõ cửa
Cập nhật lúc: 2025-12-19 05:09:05
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Nam Sơ sai, Lôi Minh Viễn quả thực là một cực kỳ thông minh.
Dù trong lòng đang dậy sóng, vẫn giữ vẻ mặt bình thản như chuyện gì, trở về nhà họ Lôi.
Về đến nhà họ Lôi, đều mặt đông đủ, ngay cả Lôi Chấn Hoa cũng ở nhà, phòng khách náo nhiệt vô cùng.
Chẳng qua, ngay khi Lôi Minh Viễn bước , phòng khách đang náo nhiệt bỗng chốc trở nên lặng ngắt như tờ.
Khóe miệng Lôi Minh Viễn nhếch lên một nụ đầy ẩn ý.
"Minh Viễn về đấy ? Ăn cơm con?"
Trên mặt Lôi Chấn Hoa hiện lên vẻ quan tâm đúng mực.
"Con ăn no ."
Nhìn vẻ mặt giả tạo của Lôi Chấn Hoa, Lôi Minh Viễn chẳng cần ăn cũng thấy no ứ cổ.
"Con mệt, con lên lầu đây."
"Ừ, !"
Đợi Lôi Minh Viễn lên lầu, phòng khách mới khôi phục vẻ náo nhiệt như .
Lôi Minh Quốc, con trai thứ hai của nhà họ Lôi, thấy ánh mắt Thẩm Hồng cứ dõi theo bóng lưng Lôi Minh Viễn, sắc mặt lập tức sầm xuống:
"Sao hả?"
"Thấy thằng con hoang đó hơn tao ?"
Thẩm Hồng chạm ánh mắt âm lãnh của chồng liền run b.ắ.n .
"Làm... gì chuyện đó?"
Trên mặt Thẩm Hồng nở nụ lấy lòng.
Đẹp trai thì cũng mài ăn , cô ngốc.
Lôi Minh Quốc hừ lạnh một tiếng: "Nhớ cho kỹ, ai mới là nhà họ Lôi!"
"Lão nhị, ăn cẩn thận." Lôi Chấn Hoa liếc Lôi Minh Quốc một cái.
Lôi Minh Quốc lập tức ngậm miệng.
Đứng ở khúc ngoặt cầu thang, Lôi Minh Viễn thu hết chuyện tầm mắt.
Thực , cho dù Thẩm Nam Sơ toạc , cũng lờ mờ nhận thấy bầu khí kỳ quái trong nhà họ Lôi.
Hiện tại, khi chân tướng sự việc, thái độ của nhà họ Lôi đối với , Lôi Minh Viễn cũng thể lý giải .
Có những việc, sớm đưa lựa chọn thôi.
Trong lòng Lôi Minh Viễn quyết định.
...
Liên tiếp hai ngày, Thẩm Nam Sơ đều bảo Bùi Vân Chu canh chừng ở cửa tiểu viện, chỉ sợ Lôi Minh Viễn gõ cửa mà bọn họ thấy.
Đáng tiếc, suốt ba ngày nay đừng là tiếng gõ cửa, đến cả tiếng mèo hoang kêu cũng chẳng .
Mãi cho đến ngày thứ ba, khi ăn xong cơm trưa.
Lôi Minh Viễn ngoài cổng viện, trong lòng căng thẳng thấp thỏm.
Cuối cùng vẫn tới, vẫn bộ sự thật về thế của , cũng xem, cái gia đình vốn dĩ thuộc về , rốt cuộc là như thế nào.
Tiếng gõ cửa vang lên ở cửa nhỏ nhà họ Bùi.
"Chị dâu ơi, ... cả đến gõ cửa !"
Bùi Vân Chu mừng rỡ chạy xộc trong nhà hô lớn.
Chuyện Bùi Chính Vĩ và Lôi Minh Viễn tráo đổi, trong nhà đều .
Rốt cuộc, nhỡ Bùi Chính Vĩ giở trò gì ở nhà họ Bùi, Bùi Vân Chu và chân tướng sẽ dễ mắc bẫy.
Thẩm Nam Sơ mở cửa cho Lôi Minh Viễn.
"Ăn cơm trưa ? Anh cả."
Anh cả?
Lôi Minh Viễn ngạc nhiên cách xưng hô của Thẩm Nam Sơ đối với .
"Em... trực tiếp như ?"
"Anh đến đây, chẳng đồng nghĩa với việc cũng chấp nhận phận của ?"
Thẩm Nam Sơ đáp mà hỏi .
Lôi Minh Viễn bật .
Thẩm Nam Sơ cũng theo.
"Vào thôi!"
"Ông bà nội, còn cả đều đang đợi đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chu-toi-hac-hoa-roi/chuong-230-anh-anh-ca-den-go-cua.html.]
"Ừ."
Lôi Minh Viễn gật đầu, theo Thẩm Nam Sơ trong sân.
Vừa bước sân, liền thấy ông bà nội Bùi và Bùi đang ở cửa nhà chính.
Ba đôi mắt chằm chằm , trong ánh mắt chứa chan những cảm xúc phức tạp. Có kích động, đau lòng, còn một tia áy náy khó nhận .
Mẹ Bùi là đầu tiên bước tới.
Bà vươn tay , chạm mặt Lôi Minh Viễn, nhưng do dự rụt tay về, nước mắt rơi xuống một bước:
"Con ơi... bao nhiêu năm qua, để con chịu khổ ."
Giọng bà nghẹn ngào, từng chữ thốt đều run rẩy, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, cứ thế lăn dài má.
Bà đưa tay lau nước mắt, nhưng càng lau càng chảy nhiều hơn, cuối cùng dứt khoát nắm chặt lấy tay Lôi Minh Viễn, siết thật chặt như sợ chạy mất: "Về là , về là ..."
Ông nội Bùi một bên, tay chống gậy, lưng vẫn thẳng tắp.
Ông là kiệm lời, bình thường ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng giờ phút , hốc mắt ông đỏ hoe, môi run run, nửa ngày nên lời.
Ông Lôi Minh Viễn, ánh mắt tràn đầy sự thương xót, như bù đắp hết thảy những thiệt thòi trong hơn hai mươi năm qua bằng ánh .
Một lúc lâu , ông mới chậm rãi lên tiếng, giọng khàn khàn:
"Cháu ngoan, mấy năm nay... ủy khuất cho cháu . Sau , nơi đây chính là nhà của cháu, ai dám bắt nạt cháu nữa."
Nói xong, ông đầu , lén dùng đầu gậy lau giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Ông là trụ cột trong gia đình, thể thất thố mặt con cháu, nhưng sự xúc động và áy náy trong lòng thì giấu nổi.
Bà nội Bùi cũng bên cạnh Lôi Minh Viễn, nước mắt cũng kìm mà rơi xuống:
"Thằng cả, là chúng với cháu, mấy năm nay cháu vất vả ."
Bà đưa tay xoa vai Lôi Minh Viễn, vội vàng rụt về, như sợ phiền .
Lôi Minh Viễn ba vị trưởng bối mặt đang đầm đìa nước mắt, trong lòng như thứ gì đó va mạnh , ấm áp, chút chua xót.
Ở nhà họ Lôi, từng cảm nhận sự quan tâm như thế . Lôi Chấn Hoa chỉ quan tâm ưu tú đến mức nào, Lôi thì bận rộn tiêu tiền đ.á.n.h bài, gì đến sự đau lòng ruột gan như .
Anh mở miệng, vài lời an ủi, nhưng chẳng gì, chỉ đành khẽ gật đầu.
Lúc , Bùi Chính Năm, Bùi Vân Tịch và Bùi Vân Chu cũng vây .
Bùi Chính Năm vỗ vai Lôi Minh Viễn, :
"Anh cả, chào mừng về nhà. Sau chúng là một nhà, chuyện gì, chúng cùng gánh vác."
Anh còn cố ý móc từ trong túi một chiếc đồng hồ đeo tay, đưa cho Lôi Minh Viễn:
"Cái là em nhờ mua từ Thượng Hải về, tuy loại xịn lắm, nhưng đeo cho tiện, nhận lấy ."
Bùi Vân Tịch cầm một chiếc hộp tay, đỏ mặt đưa tới:
"Anh cả, đây là bút máy em mua tặng , hàng ngày thể dùng đến."
Hài hước nhất là Bùi Vân Chu, chạy tót trong nhà, ôm một cái hộp các tông to tướng, vẻ thần bí đưa cho Lôi Minh Viễn:
"Anh cả, đây là quà em chuẩn cho , đảm bảo sẽ thích!"
Lôi Minh Viễn mở xem, bên trong thế mà đựng mười mấy viên bi ve, còn một cái ná cao su. Toàn là những món đồ chơi Bùi Vân Chu quý nhất ngày thường.
Bùi Vân Chu gãi đầu, ngượng ngùng :
"Em cũng thích cái gì, mấy cái đều là đồ em thích nhất đấy, tặng , chúng thể cùng b.ắ.n bi!"
Lôi Minh Viễn hộp bi và ná cao su, ánh mắt mong chờ của Bùi Vân Chu, nhịn bật .
Món quà tuy trẻ con, nhưng chứa đựng sự chân thành. Anh gật đầu:
"Cảm ơn em, Vân Chu, thích lắm."
Bùi Vân Chu , lập tức phấn khích hẳn lên:
"Thật á? Vậy mai chúng sân b.ắ.n bi ! Em dạy chơi, đảm bảo thắng chắc!"
Nhìn sự nhiệt tình của trong nhà họ Bùi, Lôi Minh Viễn tuy ngoài mặt biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng như ngâm trong dòng nước ấm áp.
Anh thể cảm nhận rõ ràng, sự nhiệt tình giả vờ, mà là sự chào đón xuất phát từ tận đáy lòng, là thực sự coi như ruột thịt.
Đến bữa tối, bố Bùi cũng lặng lẽ trở về.
Ông tan ở cơ quan, còn kịp quần áo, vẫn mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xám, cổ áo còn dính chút bụi.
Vừa cửa, ông liền thẳng đến bên cạnh Lôi Minh Viễn, nắm lấy tay , từ xuống :
"Minh Viễn, để bố kỹ con chút nào."
Trong mắt ông tràn đầy sự kích động, và cả một tia áy náy.
Làm một cha, ông thể tìm con trai sớm hơn, để con chịu nhiều khổ cực bên ngoài như , trong lòng ông vô cùng khó chịu.
...