Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 234: Em lái xe đi học

Cập nhật lúc: 2025-12-19 05:09:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chờ đến khi khỏi trường, Thẩm Nam Sơ thu hoạch gần hai ngàn điểm chán ghét.

 

Quả nhiên, so sánh thì đau thương.

 

Số lượng mỗi ít , quan trọng là tần suất nhiều a!

 

Về đến nhà, nụ mặt Thẩm Nam Sơ vẫn tắt, đủ thấy tâm trạng cô đến thế nào.

 

Bùi Chính Năm thấy cũng vui lây.

 

Anh hồi tưởng suốt dọc đường, cũng chẳng thấy chuyện gì đặc biệt khiến vợ vui đến thế.

 

Chẳng lẽ bỏ sót điều gì ?

 

Trong lúc Bùi Chính Năm còn đang băn khoăn, Thẩm Nam Sơ bế bé An Thần lên, thơm chụt cái má phúng phính của nhóc.

 

Bé con nửa ngày gặp , thấy Thẩm Nam Sơ về thì mừng tíu tít, cái miệng nhỏ cứ bi bô ngừng.

 

"Nam Sơ, con thật sự định ở ký túc xá ?"

 

Mẹ Bùi lên tiếng hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.

 

"Trường Đại học Bắc Kinh cách nhà cũng một đoạn đấy, đạp xe cũng mất gần cả tiếng đồng hồ."

 

"Con đang ở nhà mà, buổi sáng con sẽ đưa hai chị em , chiều đón về!"

 

Bùi Chính Năm .

 

"Thế lúc con bận thì , để chúng nó tự đạp xe ?"

 

Mẹ Bùi tán thành lắm.

 

"Thế thì vất vả quá."

 

" vất vả."

 

Bùi Chính Năm thực cũng nghĩ như .

 

để vợ ở thoải mái, ăn ngon hơn, Bùi Chính Năm cảm thấy chút vất vả cũng xứng đáng.

 

"Mọi đừng lo, con sẽ lái xe học."

 

Thẩm Nam Sơ ôm bé An Thần, vẻ mặt bình thản.

 

"Cái gì? Lái xe á?"

 

Bùi Vân Chu là đầu tiên hét lên.

 

"Chị dâu, ngày nào chúng cũng xe học ?"

 

"Ừ."

 

Thẩm Nam Sơ gật đầu, về phía Bùi Chính Năm, nở nụ tinh quái.

 

"Cục trưởng Quách giúp em mua một chiếc xe danh nghĩa cơ quan."

 

Để Cục trưởng Quách đồng ý việc , Thẩm Nam Sơ tốn ít công sức.

 

Bùi Chính Năm chỉ câm nín.

 

Vợ đúng là cao thủ.

 

Khiến Cục Văn vật "lấy công tư" thế , bình thường nào cũng .

 

Chiêu thì , nhưng tiền cũng .

 

"Tiền trong tay em còn đủ ?"

 

"Không đủ thì vẫn còn một ít đây."

 

Bùi Chính Năm dứt lời, giọng Bùi Vân Chu vang lên.

 

"Anh cả, giấu quỹ đen ?"

 

Thẩm Nam Sơ cũng sang.

 

"Không, ."

 

Bùi Chính Năm vội vàng giải thích:

 

"Anh khoản tiền trợ cấp sắp phát, đang định lấy về đưa hết cho em đây mà?"

 

Thẩm Nam Sơ tiếp lời.

 

Mấy đồng lẻ của Bùi Chính Năm, cô chẳng để mắt.

 

Chỉ riêng vàng thỏi trong gian của cô cũng đủ để tiêu xài mấy đời.

 

Đang lúc mấy vui vẻ, ngoài cửa vang lên tiếng còi ô tô.

 

"Chắc là Cục trưởng Quách cho đưa xe tới ."

 

Thẩm Nam Sơ đưa bé An Thần cho Bùi bế, sân.

 

Quả nhiên, một chiếc xe con màu đen đang đỗ ở cổng, lái xe chính là tài xế của Cục trưởng Quách.

 

Thẩm Nam Sơ từng gặp hai nên cũng nhận cô.

 

"Đồng chí Thẩm, Cục trưởng Quách bảo lái xe qua đây. Bình xăng đổ đầy nhé."

 

"Vâng, vất vả cho quá."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chu-toi-hac-hoa-roi/chuong-234-em-lai-xe-di-hoc.html.]

Thẩm Nam Sơ nhận chìa khóa từ tay tài xế.

 

Bùi Vân Chu kìm mà nhảy tót lên xe thử.

 

Thẩm Nam Sơ lái thử một vòng, cảm thấy .

 

Có xe , việc học của cô sẽ thuận tiện hơn nhiều.

 

"Chị dâu ơi, ngày nào chúng cũng xe học, oách quá mất!"

 

"Em nghĩ nhiều , chị còn đến Cục Văn vật việc nữa."

 

Nếu thì Cục trưởng Quách dễ chuyện, cấp xe cho cô như chứ?

 

"Không chị dâu, dù chị cũng nhiều, còn 'thực tiễn sinh hiểu chân chính' mà."

 

"Chị dâu Cục Văn vật thì em cũng theo, em trợ lý cho chị."

 

Bùi Vân Chu nịnh nọt.

 

Thẩm Nam Sơ , từ chối.

 

...

 

Hai ngày , ngày chính thức học đến.

 

Thẩm Nam Sơ ở ghế lái chiếc xe con màu đen, hai tay vững vàng nắm vô lăng. Bùi Vân Chu ở ghế phụ, vẻ mặt đầy phấn khích.

 

Qua gương chiếu hậu, Bùi Chính Năm lái chiếc xe Jeep quân dụng bám sát phía .

 

Bùi Chính Năm mặc quân phục phẳng phiu, lát nữa còn đến đơn vị họp.

 

Đại học Bắc Kinh đây .

 

Bảo vệ cổng thấy biển xe Thẩm Nam Sơ lái liền lập tức mở thanh chắn.

 

Cục trưởng Quách đặc biệt xin cho Thẩm Nam Sơ một chỗ đậu xe ở Đại học Bắc Kinh.

 

Nhờ , việc và đỗ xe của Thẩm Nam Sơ thuận tiện hơn nhiều.

 

Thẩm Nam Sơ đỗ xe xong thì xe của Bùi Chính Năm cũng trơn tru dừng bên cạnh.

 

Anh mở cửa xuống xe, xách hai túi hành lý từ ghế xuống.

 

Một cái là của Bùi Vân Chu, trông nhỏ nhẹ tênh, bên trong chỉ một cái chăn mỏng và tấm nệm.

 

Cái còn là túi lớn in hoa màu xanh của Thẩm Nam Sơ, căng phồng, bên trong là chăn bông mỏng bật tơi, gối đầu và bộ chăn ga gối đệm mới tinh.

 

Sắp đến giờ học.

 

Tiết học đầu tiên của ngày khai giảng thể đến muộn .

 

Thẩm Nam Sơ và Bùi Vân Chu về phía khu giảng đường.

 

Còn Bùi Chính Năm xách hành lý về phía ký túc xá.

 

Anh mặc bộ quân phục màu xanh ô liu, dáng cao lớn, bước vững chãi, hai tay xách hai túi hành lý to nhỏ khác , khiến ít sinh viên đường ngoái .

 

Mấy nữ sinh thấy Bùi Chính Năm khỏi dừng bước, thì thầm bàn tán, ánh mắt tràn đầy tò mò và ngưỡng mộ.

 

Rất nhanh, Bùi Chính Năm đến lầu ký túc xá nữ.

 

Tòa nhà ký túc xá xây bằng gạch đỏ, tổng cộng năm tầng.

 

Bùi Chính Năm thì một phụ nữ trung niên từ phòng trực ban , tay cầm chiếc ca tráng men đang bốc nghi ngút, đó là dì Trương quản lý ký túc xá.

 

Dì Trương thấy Bùi Chính Năm, sững một chút nhíu mày, bước tới hỏi:

 

"Đồng chí, tìm ai đấy? Đây là ký túc xá nữ, nam giới tùy tiện ."

 

Bùi Chính Năm dừng bước, khẽ gật đầu, giọng điệu ôn hòa nhưng vẫn giữ vẻ trầm của quân nhân:

 

"Chào dì Trương, cháu là nhà của Thẩm Nam Sơ, hôm nay cô tiết học, cháu mang hành lý đến giúp cô ."

 

Vừa , lấy từ trong túi tờ giấy ghi phòng ký túc xá của Thẩm Nam Sơ đưa cho dì Trương.

 

Dì Trương nhận tờ giấy, kỹ Bùi Chính Năm một lượt, thấy bộ quân phục , vẻ mặt nghiêm nghị ban đầu cũng dịu nhiều:

 

"Được ! Cậu theo ."

 

Bùi Chính Năm gật đầu:

 

"Làm phiền dì Trương, cháu sẽ đưa hành lý lên nhanh xuống ngay, phiền ạ."

 

Bùi Chính Năm lấy từ trong túi một hộp bánh nướng xốp dúi tay dì Trương.

 

"Không phiền phiền!"

 

Dì Trương nhận hộp bánh, khép miệng.

 

"Đi nào, dẫn lên, phòng 302 ở tầng 3."

 

Nói xong, bà dẫn Bùi Chính Năm lên lầu.

 

Ký túc xá yên tĩnh, phần lớn sinh viên đều học, chỉ lác đác vài tiết ở hành lang.

 

Thấy dì Trương dẫn một đàn ông mặc quân phục lên, ai nấy đều tò mò ló đầu , ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

 

Chẳng mấy chốc, hai đến cửa phòng 302.

 

Dì Trương gõ cửa, gọi lớn: "Phòng 302 ai ?"

 

 

Loading...