Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 273: Đủ láu cá, đúng khẩu vị của ông!
Cập nhật lúc: 2025-12-19 05:11:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Nam Sơ lâu gặp vị trưởng giả nào tư duy nhanh nhạy, thú vị theo lẽ thường như .
Nếu hướng dẫn của cô, cuộc đời học thuật tương lai tất nhiên sẽ nhàm chán.
Thẩm Uyên cũng lâu gặp trẻ tuổi nào thông tuệ sáng sủa, gan cẩn trọng còn dám gọi nhịp với ông như thế.
Nếu nhận lấy học trò , những ngày tháng dưỡng bệnh e là sẽ đặc sắc hơn nhiều.
Sau một hồi "giao phong" vô hình, trong lòng hai đều đáp án.
Thẩm Uyên bưng chén nguội lên, nhấp một ngụm, rốt cuộc còn đường vòng nữa, chậm rãi :
"Nếu cô nhóc cô tự tin như , cũng cảm thấy lão già còn miễn cưỡng thể dạy cô chút đồ vật... Vậy thôi, học trò , nhận."
Lương Quốc Minh và Dư Hồng Bân , tức khắc vui mừng mặt.
Tuy nhiên, câu tiếp theo của Thẩm Uyên nụ của bọn họ cứng : "Bất quá ..."
Ông kéo dài giọng, ánh mắt liếc về phía đống tài liệu và văn vật chờ sắp xếp trong sân:
"Chỗ của xác thật thiếu việc. Quốc Minh và Hồng Bân ngược là chọn tồi, nhưng mà..."
Ông hai từ xuống một cái, lắc đầu, giọng điệu mang theo sự ghét bỏ rõ ràng:
"Tuổi tác lớn, tay chân đủ lanh lẹ, tinh lực cũng theo kịp nữa ."
Lương Quốc Minh, Dư Hồng Bân: "..."
Chúng vất vả giúp ông hơn một tháng, cuối cùng còn nhận cái đ.á.n.h giá "tuổi già còn dùng " ?
Hai tức khắc vẻ mặt ai oán, nội tâm bi phẫn đan xen: Chúng tìm ai lý đây hả?! Hóa công lâu như , phút cuối cùng còn ghét bỏ!
Thẩm Nam Sơ vẻ mặt nghẹn khuất của hai vị lãnh đạo, trong lòng buồn .
Cô chính là tôn sư trọng đạo, sẽ chủ động chia sẻ nỗi lo cho thầy giáo:
"Giáo sư nếu cần giúp đỡ, chút việc nhỏ cứ giao cho học sinh ."
"Rốt cuộc sắp xếp tài liệu, phân loại văn vật, những công việc cơ bản cần thể lực và sự cẩn thận , xác thật nên giao cho trẻ tuổi tới ."
Thẩm Uyên nhướng mày: "Ồ? Cô thích hợp?"
Ông tò mò cô nhóc sẽ tìm ai tới nhận củ khoai lang bỏng tay .
Thẩm Nam Sơ mỉm , trong lòng tính toán.
Cần trẻ tuổi thể lực , cẩn thận, chút cơ sở khảo cổ?
Đây chẳng là đo ni đóng giày cho Bùi Vân Chu và Trịnh Đồng Vĩ ?
Một là em chồng đang rảnh rỗi ở nhà, một là tương lai việc đấy ở cơ quan đang cần phong phú lịch duyệt.
Lúc , Bùi Vân Chu đang ở nhà hưởng thụ sự thanh nhàn hiếm , ườn kiểu "Cát Ưu" ghế xem truyện tranh, và Trịnh Đồng Vĩ đang gật gà gật gù buồn ngủ trong văn phòng cơ quan, đồng thời hắt một cái thật to hề báo .
Bọn họ chút nào , thời khắc "huy hoàng" của chính sắp đến.
Ngày hôm , Thẩm Nam Sơ liền gọi Bùi Vân Chu và Trịnh Đồng Vĩ tới mặt.
Một là lừa, hai cũng là lừa, cô dứt khoát giải quyết cả thể.
Thẩm Nam Sơ mặt đầy nghiêm túc, trong ánh mắt mang theo một loại cảm giác sứ mệnh:
"Vân Chu, và Vĩ, hiện tại một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, quan hệ đến tiến triển của một hạng mục nghiên cứu khảo cổ trọng đại của quốc gia, đang cần gấp nhân thủ đáng tin cậy."
Bùi Vân Chu nhiệm vụ trọng đại, hạng mục khảo cổ, lập tức tỉnh táo tinh thần, ngay ngắn .
Trịnh Đồng Vĩ cũng tập trung tinh thần.
Thẩm Nam Sơ tiếp tục dụ dỗ, giọng điệu trầm trọng:
"Giáo sư Thẩm Uyên, ngôi sáng của giới khảo cổ, hai đều chứ?"
"Ông đang sắp xếp một lô tư liệu khảo cổ trực tiếp cực kỳ quý giá, mang về từ Ly Sơn."
"Những tài liệu là chìa khóa vén màn một đoạn bí ẩn lịch sử quan trọng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chu-toi-hac-hoa-roi/chuong-273-du-lau-ca-dung-khau-vi-cua-ong.html.]
" mà, Thẩm lão tuổi tác cao, sức khỏe , đang cần gấp hai trẻ tuổi giàu tinh thần trách nhiệm, việc tinh tế, cơ sở nhất định tới hiệp trợ ông !"
Cô đôi mắt dần dần tỏa sáng của hai , nhấn mạnh:
"Đây chỉ là công việc sắp xếp đơn giản! Đây là chính tay chạm lịch sử, là đang góp một viên gạch cho sự nghiệp khảo cổ của quốc gia!"
"Mỗi một mảnh gốm rửa sạch, mỗi một thẻ tre phục hồi, đều khả năng ẩn chứa phát hiện trọng đại đảo ngược nhận thức đây!"
"Đây là một sứ mệnh quang vinh mà gian khổ, là nhiệm vụ cần sự tin tưởng tuyệt đối và tinh thần cống hiến mới thể thành!"
Cô thành công đóng gói công việc cu li miễn phí thành công tác vinh dự tham gia hạng mục cấp quốc gia.
Thẩm Nam Sơ dừng một chút, bổ sung: "Chuyện mới truyền , ít tranh giúp đỡ."
"Hai ..."
Mấy chữ " hứng thú ", Thẩm Nam Sơ còn , Bùi Vân Chu và Trịnh Đồng Vĩ liền đồng thời mở miệng:
"Em !"
"Anh !"
Bùi Vân Chu đến nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy rốt cuộc thể giống chị dâu cống hiến cho khảo cổ!
Trịnh Đồng Vĩ cũng cảm thấy đây là cơ hội tuyệt hảo để thoát khỏi công việc văn phòng khô khan, tiếp xúc với học thuật cao cấp, còn thể thêm vinh dự lý lịch sơ lược!
Hai lập tức vỗ n.g.ự.c tỏ vẻ, nhất định phụ sự phó thác, kiên quyết thành nhiệm vụ!
Thế là, trong tiểu viện nhà Thẩm Uyên nhanh thêm hai bóng dáng chịu thương chịu khó, nhiệt tình mười phần.
Bùi Vân Chu và Trịnh Đồng Vĩ việc đặc biệt sức, đặc biệt đam mê, phảng phất như thứ đang bưng tay mảnh gốm dính đầy bùn đất, mà là quốc bảo lộng lẫy.
Bưng bê thùng hàng, rửa sạch văn vật, phân loại theo chỉ thị của Thẩm Uyên, chạy chạy , hề oán hận.
Thẩm Uyên dùng hai , cảm giác thuận tay hơn dùng Lương Quốc Minh và Dư Hồng Bân nhiều, thể lực , đầu óc cũng ngốc, chỉ đ.á.n.h đó.
Ông hai tên nhóc lừa dối đến mức cam tâm tình nguyện, nhiệt tình ngất trời như thế, trong lòng càng thêm tò mò về thủ đoạn của Thẩm Nam Sơ.
Hôm nay, ông thừa dịp nghỉ ngơi, như vô tình hỏi Bùi Vân Chu:
"Này nhóc, các tới giúp lão già việc, con bé Nam Sơ thế nào với các ? Không hứa hẹn cho các lợi ích gì ?"
Bùi Vân Chu quệt mồ hôi trán, vẻ mặt đan xen giữa vinh quang và ước mơ:
"Giáo sư Thẩm, ngài đừng như !"
"Chị dâu , đây là công tác cốt lõi mang tính cơ sở của hạng mục khảo cổ trọng đại quốc gia! Là sứ mệnh vô cùng quang vinh!"
"Có thể theo ngài học tập, chính tay sắp xếp những tư liệu lịch sử quý giá , là cơ hội bao nhiêu cầu cũng ! Chúng cháu trân trọng, cống hiến!"
Trịnh Đồng Vĩ cũng ở một bên nghiêm túc gật đầu:
"Em gái Nam Sơ , đây là cống hiến sức lực để nguyên chân tướng lịch sử, ý nghĩa phi phàm! Chúng cháu đây là đang ủng hộ sự nghiệp văn hóa quốc gia!"
Thẩm Uyên xong, đầu tiên là ngỡ ngàng, ngay đó nhịn vuốt râu ha hả, đến mức nước mắt sắp chảy .
Cao tay! Thật sự là cao tay!
Ông vốn tưởng rằng lừa dối Lương Quốc Minh và Dư Hồng Bân đủ giỏi , ngờ cô học trò mới nhận của ông, trò giỏi hơn thầy!
Cảnh giới lừa , so với ông còn cao hơn chỉ một bậc!
Đem lao động miễn phí, chỉnh sửa thành công tác tình nguyện cao sang, mang theo cảm giác sứ mệnh và vinh dự!
Cái cách cục , cái thủ đoạn , Thẩm Uyên ông xem như phục!
Đứa nhỏ , tiền đồ tương lai thể hạn lượng a!
Thẩm Uyên càng ngày càng cảm thấy, nhận lấy học trò là quyết định chính xác nhất ông đưa trong thời gian dưỡng bệnh.
Đủ láu cá, đúng khẩu vị của ông!
Tuyệt đối thể trò giỏi hơn thầy.
...