Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 281: Chương cuối (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-19 05:11:35
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi gần về đến cửa nhà, thấy chiếc xe Jeep quen thuộc của Bùi Chính Năm đỗ ở đó.

 

Mắt Bùi An Thần sáng lên, nhưng ngay đó khôi phục vẻ bình tĩnh, chỉ là bước chân tự giác nhanh hơn một chút.

 

Vào sân, quả nhiên thấy Bùi Chính Năm đang xắn tay áo, giúp Bùi sửa cái chốt cửa viện lỏng.

 

Dáng đĩnh đạc, động tác dứt khoát, ánh nắng chiếu lên sườn mặt kiên nghị và thái dương rướm mồ hôi của .

 

"Bố." Bùi An Thần gọi một tiếng.

 

Bùi Chính Năm đầu , thấy vợ con, mặt lộ nụ : "Về ?"

 

Anh bỏ dụng cụ xuống, tới, tự nhiên đưa tay xoa đầu con trai.

 

Bùi An Thần như dự đoán động tác của , cái đầu nhỏ linh hoạt nghiêng sang một bên, tránh thoát, đồng thời nhanh chóng nấp lưng Thẩm Nam Sơ, chỉ thò nửa cái đầu nhỏ , cảnh giác tay bố.

 

"Bố, bố rửa tay."

 

Tay Bùi Chính Năm rơi , cũng hổ, thuận thế ôm lấy vai Thẩm Nam Sơ, với con trai:

 

"Thằng nhóc thúi, con chê bố . Mẹ con chê là ."

 

Thẩm Nam Sơ gạt tay :

 

"Toàn mồ hôi, đừng nghịch nữa."

 

"An Thần, mau rửa tay, chuẩn ăn cơm."

 

Bùi An Thần lúc mới từ lưng bước , nhưng lập tức rửa tay mà đến cái chốt cửa bố sửa, vươn tay nhỏ sờ sờ, dụng cụ đặt bên cạnh, lông mày nhỏ nhíu , dường như đang suy nghĩ điều gì.

 

Sau đó, bé ngẩng đầu, với Bùi Chính Năm:

 

"Bố, cái chốt ở chỗ , góc độ hình như chút vấn đề, chịu lực thể đều, dùng bao lâu nữa sẽ lỏng thôi."

 

Bùi Chính Năm sững sờ, ghé sát kỹ, phát hiện chỗ con trai chỉ quả thật chút tì vết.

 

Anh kinh ngạc Bùi An Thần: "Thằng nhóc , học cái thế?"

 

Bùi An Thần vẻ mặt đương nhiên: "Tháng , quyển 《Cơ sở nghề mộc》 giá sách , con tùy tiện lật xem một chút."

 

Bùi Chính Năm: "..."

 

Anh một nữa khả năng học tập và quan sát của con trai cho khiếp sợ.

 

Quyển sách đó thằng nhóc tùy tiện lật xem mà cũng môn đạo (nguyên lý/mánh khóe)?

 

Sau bữa tối là thời gian nghỉ ngơi thư giãn cố định của cả nhà.

 

Bùi An Thần lấy vở nhỏ , bắt đầu thành bài tập cô giáo giao, thứ đối với bé chẳng chút khó khăn nào.

 

Bùi Vân Chu cũng về, đang mặt mày hớn hở kể cho cả nhà những chuyện thú vị họ gặp gần đây.

 

Bố Bùi báo, ông nội Bùi uống , Bùi và bà nội Bùi chuyện việc may vá.

 

Bùi Minh Viễn nhà, ăn cơm xong xem phim, cùng cô nương đanh đá .

 

Bùi Chính Năm sô pha cạnh Thẩm Nam Sơ.

 

Nhìn con trai đang cúi đầu nghiêm túc chữ, sườn mặt ánh đèn trông đặc biệt trầm tĩnh, vợ bên cạnh đang mỉm dịu dàng, em trai hào hứng kể chuyện và cha thỉnh thoảng xen , trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc và thành tựu to lớn, an .

 

Những năm qua, bận rộn với công việc quân đội, nợ gia đình nhiều sự quan tâm.

 

Là vợ , Thẩm Nam Sơ, dùng trí tuệ và sự kiên cường của , chỉ đạt thành tựu huy hoàng trong lĩnh vực riêng, mà còn lo liệu việc nhà đấy, giáo d.ụ.c con trai xuất sắc đến thế.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chu-toi-hac-hoa-roi/chuong-281-chuong-cuoi-2.html.]

Cô giống như định hải thần châm của gia đình , cô ở đây, dù bên ngoài trải qua bao nhiêu mưa gió, khi trở về nơi , luôn thể tìm thấy bến cảng ấm áp nhất và sự thấu hiểu sâu sắc nhất.

 

Còn con trai Bùi An Thần, sinh mệnh bé nhỏ tập hợp tất cả ưu điểm của và Nam Sơ, sự thông minh, hiểu chuyện, và đôi khi là sự già dặn, giảo hoạt hợp tuổi của bé, đều khiến cảm thấy vô cùng tự hào về sự tiếp nối kỳ diệu của sinh mệnh.

 

Anh vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Thẩm Nam Sơ đang đặt đầu gối.

 

Thẩm Nam Sơ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thâm tình chứa đầy yêu thương của , khẽ mỉm , trở tay đan mười ngón tay .

 

Không cần nhiều, tất cả đều ở trong sự im lặng.

 

Bùi An Thần xong chữ cuối cùng, đặt bút chì xuống, ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy cảnh bố nắm tay .

 

Cái miệng nhỏ của động đậy, cuối cùng vẫn gì, chỉ lẳng lặng cất vở bài tập cặp sách.

 

Thôi, nể tình hôm nay bố về nhà ăn cơm, hơn nữa trông vui vẻ, bé tạm thời sẽ tuyên bố chủ quyền.

 

Cậu bé đến bên cạnh Thẩm Nam Sơ, đưa vở bài tập cho cô: "Mẹ ơi, con xong ."

 

Thẩm Nam Sơ nhận lấy vở, kiểm tra cẩn thận một lượt, chữ nắn nót, đáp án đúng hết.

 

Cô khen ngợi: "Viết lắm, An Thần nhà giỏi quá."

 

Trên khuôn mặt nhỏ của Bùi An Thần lộ một tia vui vẻ khó phát hiện, nhưng nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh.

 

Cậu bé đồng hồ treo tường, với Bùi Chính Năm:

 

"Bố, sáng mai bố còn huấn luyện, nên rửa mặt nghỉ ngơi thôi, đừng ảnh hưởng sách."

 

Thẩm Nam Sơ thói quen tài liệu chuyên ngành buổi tối.

 

Bùi Chính Năm bộ dạng dáng chủ gia đình của con trai, buồn , phối hợp dậy:

 

"Được , theo đồng chí Bùi An Thần, bố ngay đây."

 

Anh xoa xoa tóc con trai, Bùi An Thần lẽ tâm trạng , thế mà né tránh.

 

Đêm khuya, tứ hợp viện trở về sự yên tĩnh.

 

Ánh trăng như nước, rải đầy sân.

 

Thẩm Nam Sơ dựa đầu giường, nương theo ánh đèn bàn nhu hòa lật xem tạp chí khảo cổ mới nhất.

 

Bùi Chính Năm rửa mặt xong, xuống bên cạnh cô, cánh tay theo thói quen vòng qua eo cô, tựa đầu bên cô.

 

"Ngủ , đừng muộn quá." Anh thấp giọng .

 

"Ừ, xong ngay đây." Thẩm Nam Sơ đáp lời, ánh mắt vẫn lưu luyến trang sách.

 

Một lát , cô cảm nhận thở bên cạnh trở nên đều đều và sâu lắng, chồng ngủ .

 

Cô nhẹ nhàng đặt tạp chí xuống, tắt đèn bàn. Trong bóng tối, nương theo ánh sáng mờ ảo hắt từ cửa sổ, cô ngắm sườn mặt góc cạnh vẫn rõ nét của chồng đang ngủ say, nghiêng tai lắng tiếng hít thở êm đềm của con trai ở phòng bên cạnh, trong lòng tràn ngập sự an hòa và thỏa mãn.

 

Sự nghiệp khảo cổ của cô đang thăng hoa, con đường phía còn vô bí ẩn đang chờ đợi khám phá; gia đình cô ấm áp hòa thuận, là hậu phương vững chắc nhất và sự ràng buộc dịu dàng nhất của cô.

 

Sự thấu hiểu và ủng hộ của chồng, sự thông tuệ và trưởng thành của con trai, sức khỏe và niềm vui của ...

 

Tất cả những điều tạo nên nền tảng vững chắc nhất và áng thơ hoa mỹ nhất trong cuộc đời cô.

 

Tương lai lẽ còn thử thách, còn mưa gió, nhưng chỉ cần nhà nâng đỡ lẫn , đồng tâm đồng hành, thì chẳng sợ gì cả.

 

Ngoài cửa sổ, đầy lấp lánh, giống như vô đôi mắt đang chứng kiến hạnh phúc và tương lai.

 

Trong đêm thu cuối thập niên 80 , thứ đều vặn , tràn đầy hy vọng, báo hiệu một ngày mai tươi sáng hơn.

 

(Toàn văn )

Loading...