Tâm trạng của Tạ Huyền Giới phức tạp, chuyển qua chuyển , nhưng dù   cũng giỏi giữ vẻ bề ngoài,  nhanh liền che giấu .
 
Tương Nam Xuân mang theo nha ,  bày đầy các đĩa đựng tinh xảo lên bàn. Vì đột ngột thêm  hai  là Tấn Vương và Vương phi, nên nhà bếp gấp rút chuẩn  thêm nhiều món ăn. Mộ Minh Đường  để ý đến nửa bàn còn , nàng  dặn dò chuẩn  sẵn thức ăn cho Tạ Huyền Thần, gồm  canh tuyết hà, đậu hũ chiên giòn, thịt dê, thịt nai, cùng với các loại rau củ tươi, canh xương, sữa bò... tất cả đều là những món bổ dưỡng  cho cơ thể. Mộ Minh Đường bảo nha  múc một bát canh sữa bò đặt bên tay ,  đó gắp cho Tạ Huyền Thần một miếng đậu hũ: “Biết ngươi  thích ăn hành,     bảo họ chiên đậu hũ bằng rượu.”
 
Chiên đậu hũ bằng rượu? Tạ Huyền Giới  từng  qua cách  , ánh mắt  khỏi dừng   đĩa đậu hũ đó. Tạ Huyền Thần cắn một miếng, gật đầu : “Rất ngon,  vị thuần của rượu mà   mất  độ mềm của đậu hũ. Đây là ý tưởng của đầu bếp nào?”
 
“Là  nghĩ !” Mộ Minh Đường giọng như trách móc,  như  nũng, gắp thêm cho Tạ Huyền Thần vài miếng nữa, “Ngươi  chịu ăn đậu hũ đàng hoàng,  chỉ  thể bảo họ nghĩ cách đổi món, cố gắng mỗi ngày   món mới. Nếu ngươi còn  hợp tác, đầu bếp sẽ từ chức mất.”
 
Tưởng Minh Vi  thấy,  bàn đầy những món ăn tinh tế, màu sắc hương vị đều hấp dẫn, lòng cũng  chút phức tạp. Trước đây, Tưởng Minh Vi  bao giờ để Mộ Minh Đường  mắt, trong lòng nàng, một cô gái đến từ vùng quê nhỏ thì  gì về quản gia,  gì về phong cách. Ở Đông Kinh  bao nhiêu thứ mới lạ, Tưởng Minh Vi   ngấm trong sự phồn hoa của kinh thành nhiều năm, tự  một sự ưu việt. Cuộc sống của Tưởng Minh Vi từ ăn mặc ở đều  thời thượng nhất,   Mộ Minh Đường  thể so sánh ?
 
 giờ đây,  khi nửa cưỡng nửa tự nguyện ăn sáng tại phủ An Vương, Tưởng Minh Vi bắt đầu hoài nghi chính . Các món ăn  mắt, mỗi món đều  nhiều, nhưng phong phú, tinh tế và quan trọng nhất là đều  cho sức khỏe. Nếu chỉ là những món ăn thông thường, Tưởng Minh Vi  thể tự an ủi rằng đó là do đầu bếp ở phủ An Vương giỏi, Mộ Minh Đường chỉ việc  hưởng thụ, nhưng  bàn ăn ,  là các món bổ dưỡng và thanh đạm, rõ ràng là  sắp xếp kỹ lưỡng.
 
Phải  rằng quyết định ở  ăn sáng là đột ngột, Mộ Minh Đường  thể chuẩn  , nghĩa là mỗi ngày nàng đều sắp xếp bàn ăn phức tạp như  ?
 
Không thể nào, Tưởng Minh Vi hoài nghi, Mộ Minh Đường nhất định đang  quá lên.
 
Tưởng Minh Vi bắt đầu nghi ngờ khả năng quản gia của , Tạ Huyền Giới lạnh lùng  Mộ Minh Đường gắp thức ăn cho Tạ Huyền Thần, cũng cảm thấy Mộ Minh Đường quá tỉ mỉ trong việc ăn uống của Tạ Huyền Thần. Đừng  Tạ Huyền Thần bây giờ ốm yếu, thực ,   thể dễ dàng bẻ gãy góc bàn, bẻ gãy trường thương. Con hổ dù  bệnh, cũng   đổi bản chất hung dữ của nó.
 
Đối với một  như , Mộ Minh Đường đến mức  thổi nguội từng cốc nước, gắp từng miếng đậu hũ để dỗ dành  ăn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-104.html.]
 
Tạ Huyền Giới  chút  chịu nổi,  khỏi đặt bát đũa xuống. Mộ Minh Đường  thấy tiếng, cuối cùng phân tâm  qua họ một cái: “Tấn Vương và Tấn Vương phi cứ tự nhiên,   đều là  nhà,   tiếp đón nữa.”
 
“Không dám, sức khỏe của  trưởng là quan trọng, tẩu tẩu cứ tự nhiên.” Tạ Huyền Giới  . Nói xong,  mở to mắt  Mộ Minh Đường thật sự thu hồi sự chú ý,  tâm  ý đối với  hung dữ nhất,  sát thương lớn nhất  bàn, chăm sóc tỉ mỉ như thể đối phương là một búp bê sứ dễ vỡ.
 
Nụ   mặt Tạ Huyền Giới  chút giật giật.
 
Mộ Minh Đường một lòng gắp thức ăn cho Tạ Huyền Thần, nàng gắp gì, Tạ Huyền Thần ăn nấy. Tạ Huyền Giới và Tưởng Minh Vi  ép  một lúc lâu, đều cảm thấy trong lòng  khỏi bực bội.
 
 bữa ăn  vốn dĩ họ chỉ  cùng, ngoài Tạ Huyền Thần, những  khác đều  ăn sáng. Trước mặt Tưởng Minh Vi và Tạ Huyền Giới tuy  bát đĩa, nhưng hầu như  động đến.
 
Tạ Huyền Thần ăn  bao lâu   cầm đũa nữa, Mộ Minh Đường kỳ quái nhíu mày, hôm nay Tạ Huyền Thần ăn ít hơn hẳn  ngày, chẳng lẽ  món nào đó  hợp khẩu vị?
 
Mộ Minh Đường ngẩng đầu, định hỏi món nào  hợp khẩu vị của , đột nhiên  thấy gương mặt trắng trẻo như ngọc của Tạ Huyền Thần, đôi môi mỏng mà nhạt, Mộ Minh Đường bất chợt im lặng.
 
Tạ Huyền Thần cảm nhận  điều gì đó, cúi đầu  nàng: “Sao thế?”
 
Mộ Minh Đường nuốt  những lời  định , lắc đầu: “Không  gì. Ngươi cẩn thận một chút,  đỡ ngươi dậy.”
 
Tạ Huyền Giới và Tưởng Minh Vi vốn chỉ  cùng, Tạ Huyền Thần đặt đũa xuống, họ cũng dừng tay, cùng  dậy, di chuyển  sảnh ngoài.