Tạ Huyền Thần vốn dĩ Mộ Minh Đường với tâm thái của lớn xem trẻ con bày trò. Trẻ con năm tuổi thề non hẹn biển, dù hứa hẹn đến , liệu ai coi là thật? Tạ Huyền Thần cũng nghĩ , nhưng khi mắt Mộ Minh Đường, đôi mắt sáng ngời và kiên định, như thể những điều nàng là điều chắc chắn nhất đời. Tạ Huyền Thần đột nhiên hoảng hốt.
Hắn cảm thấy lời của Mộ Minh Đường thật nực . Nàng mới bao nhiêu tuổi, gặp bao nhiêu , qua bao nhiêu nơi, tư cách rằng hiểu? Tạ Huyền Thần bất ngờ lùi một bước, như thể tránh né điều gì đó, bước ngoài.
“Ta từng chữ đều là thật.” Mộ Minh Đường theo bóng lưng Tạ Huyền Thần, , “Chính hiểu.”
Tạ Huyền Thần . Hắn tại , đột nhiên cảm thấy tâm trạng rối bời, bất an. Ban đầu tưởng rằng lời của Mộ Minh Đường rối loạn tâm tư của , nhưng nhanh phát hiện, .
Mộ Minh Đường vốn dĩ cũng giận, nàng cầm lấy quả cam bên cạnh, bóc vỏ thật mạnh, kết quả là nước cam dính đầy tay. Tạ Huyền Thần tính khí, chẳng lẽ nàng ? Nàng cũng giận dữ mà bỏ , để mặc một một lúc.
Hai đang ở gian phía Tây khi chuyện. Tạ Huyền Thần bên trong, Mộ Minh Đường cố tình ngoài. Nàng tức giận cầm theo quả cam, tách múi, cảm thấy quả cam mới đem đến thật khó ăn, rõ ràng là còn xanh.
Mộ Minh Đường bước nhanh vài bước, khi sắp đến cửa, nàng thầm nghĩ, chắc Tạ Huyền Thần sai nhỉ? Một ở an , nếu điều, nàng sẽ thuận theo mà bỏ qua.
Nghĩ , nàng vô tình đầu . Kết quả, Mộ Minh Đường thấy Tạ Huyền Thần giữa trống, dùng lực ôm đầu, trông đau đớn.
Quả cam bóc vỏ lởm chởm rơi xuống đất với tiếng “bộp”, Mộ Minh Đường kéo váy chạy , trong khoảnh khắc , nàng ước gì đôi cánh: “Vương gia!”
“Vương gia!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-137.html.]
Mộ Minh Đường lập tức chạy về phía Tạ Huyền Thần, còn quan tâm đến điều gì khác. Tạ Huyền Thần ôm đầu, dường như đang chịu đựng một cơn đau thể kháng cự. Mộ Minh Đường lo lắng hoảng sợ: “Chàng ? Chỗ nào khỏe? Vừa còn bình thường, đột ngột như thế ? Có vì cãi ?”
Mộ Minh Đường nghĩ rằng gọi là cãi , nàng xoay quanh Tạ Huyền Thần, mắt thấy đau đớn mà , nước mắt rơi lã chã: “Ta nên những lời nặng nề với , ?”
Tạ Huyền Thần gần như thấy gì từ bên ngoài. Trong một cơn cuồng nộ thể kiểm soát, khiến ngũ quan mơ hồ, đầu đau như búa bổ, chỉ phá hủy thứ xung quanh.
Cảm giác quá quen thuộc, Tạ Huyền Thần rằng, cơn điên của phát tác.
Không nguyên nhân, dấu hiệu, cách nào giải quyết.
Mộ Minh Đường nước mắt chảy ngừng, nàng cũng nhận rằng Tạ Huyền Thần rơi cơn cuồng loạn, giống như . Thái y , hiện tại cơ thể của chỉ thể từ từ hồi phục, tuyệt đối chịu đựng bất kỳ tiêu hao mạnh nào, chỉ cần bệnh phát tác, sẽ khỏe .
khi Mộ Minh Đường nghĩ rằng thứ lên, trời đất như sụp đổ, gần như đẩy họ xuống vực thẳm. Rõ ràng Tạ Huyền Thần những ngày gần đây khỏe hơn nhiều, thể tỉnh táo lâu và hoạt động tự do trong phạm vi nhỏ. Vậy mà lúc , Tạ Huyền Thần phát bệnh.
Động tĩnh của Mộ Minh Đường và Tạ Huyền Thần nhỏ, nhanh cung nữ thu hút tới. Họ thấy mắt Tạ Huyền Thần đỏ rực, hành động bất thường và sự cuồng loạn kìm nén trong mắt, đều sợ hãi kêu lên: “Không xong , vương gia phát điên g.i.ế.c !”
Câu như mở công tắc nào đó, ngoài cửa cũng vang lên tiếng la hét kinh hoàng. Tạ Huyền Thần những tiếng đó kích thích, như gợi lên ký ức , tâm trạng rõ ràng trở nên kích động hơn.
Mộ Minh Đường tiếng kêu ngoài cửa, tức giận đến mức nghiến răng. Tạ Huyền Thần luôn cố gắng kiềm chế bản , thậm chí hề đập phá đồ đạc, mà đau khổ thế , ngoài thèm , chỉ một mực khẳng định g.i.ế.c .
“Im miệng!” Mộ Minh Đường thể chịu đựng nổi, hét lên một tiếng, trong nhà ngoài nhà những đang chạy loạn tiếng nàng cho giật , đầu thấy vương phi gần Tạ Huyền Thần, áo dài chấm đất, lông mày tỏ vẻ giận dữ. Trên mặt nàng vẫn còn dấu vết nước mắt khô, nhưng khi chuyện ánh mắt sáng ngời, từng chữ rõ ràng: “Hắn yên đây, các ngươi thấy tấn công ai ? Hắn chỉ bệnh, còn mau mời thái y!”