Mộ Minh Đường  nghi ngờ gì, chỉ đành hỏi : "Chàng  thế nào mà bóp nát ?" Mộ Minh Đường    cầm một cái cốc lên, thử dùng sức: "Chàng xem, các góc đều cứng, hình tròn khó mà phát lực."
 
Mộ Minh Đường đổi hai tay, bóp qua bóp : "Hoàn   động đậy."
 
Tạ Huyền Thần cầm lấy một cái cốc ngọc từ  bàn, nhẹ nhàng bóp  mặt Mộ Minh Đường,  là một tiếng "rắc": "Như thế ."
 
Chiếc cốc ngọc  chia  hai nửa,   lệch . Động tác của Mộ Minh Đường trở nên đơ , Tạ Huyền Thần  biểu cảm của nàng, tưởng rằng nàng vẫn  hiểu, liền cầm lấy cái cốc ngọc cuối cùng: "Nàng xem  diễn , nếu nàng  học,  sẽ bảo họ mua thêm vài bộ nữa về..."
 
"Không cần,  cần!" Mộ Minh Đường vội vàng ôm lấy tay Tạ Huyền Thần, lấy cái cốc ngọc nguy hiểm từ tay , "Ta   học,  đừng diễn nữa."
 
Mộ Minh Đường sợ Tạ Huyền Thần  vô tình bóp nát thêm cái cốc ngọc nữa, chẳng nghĩ ngợi gì mà ngăn  . Đôi tay của Tạ Huyền Thần đột nhiên  bao bọc bởi một lớp mềm mại ấm áp. Trước đây họ cũng từng  những tiếp xúc  thể, nhưng lúc đó đều  mục đích chính đáng, công việc  mắt  ai tỏ vẻ ngại ngùng.  hôm nay, Tạ Huyền Thần  mới nghĩ đến một  điều  mấy  đắn, bây giờ  Mộ Minh Đường nắm tay,  đột nhiên chú ý đến nhiều điều mà  đây  để ý.
 
Ví dụ như làn da của phụ nữ thật sự mềm mại, tay nàng  mềm như , thì những chỗ khác thì ?
 
Mộ Minh Đường cẩn thận cất giữ hai chiếc cốc ngọc còn , ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Huyền Thần  đang mơ màng. Nàng đợi một lát, thấy Tạ Huyền Thần suy nghĩ  tập trung,    chú ý đến ngoại cảnh.
 
Mộ Minh Đường nhớ  lời   ban nãy,  bảo đang nghĩ đến chuyện trong cung, nàng  hiểu , hóa   đang suy nghĩ về chuyện đại sự quốc gia,  trách   nghiêm túc như .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-151.html.]
Mộ Minh Đường  quấy rầy , lặng lẽ ôm bộ ấm  ngọc trắng còn   ngoài. Khi  , nàng phát hiện Tạ Huyền Thần  vẻ  tâm sự, vẻ mặt  nghiêm nghị, nhất là khi  thấy nàng.
 
Mộ Minh Đường cũng đang ngượng ngùng về chuyện sáng nay   thấy khi  đồ, Tạ Huyền Thần giữ vẻ mặt nghiêm nghị, Mộ Minh Đường cũng  dám  . Khi hai  cùng ăn,  khí vô cùng gượng gạo.
 
Sau bữa ăn, đến lúc  thuốc theo lời dặn của thái y. Các thị nữ bưng thuốc, rượu trong và băng gạc sạch đặt lên bàn,  khéo léo lui . Đây  trở thành quy tắc ngầm, các thị nữ  dám ở lâu  mặt Tạ Huyền Thần, Tạ Huyền Thần và Mộ Minh Đường cũng  thích họ ở quá gần, cả hai bên đều hiểu ý, các thị nữ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
 
Các thị nữ  mang đồ tới,  thể chần chừ  công việc chính, Mộ Minh Đường giả vờ quên chuyện sáng nay, nghiêm túc hỏi: "Vết thương  tay   lành, cần   thuốc."
 
Tạ Huyền Thần ậm ừ một tiếng,  xuống bàn, tự giác vén tay áo lên. Mộ Minh Đường dùng bông nhúng rượu trong, lau kéo kéo hai  cây kéo, chậm rãi cắt lớp băng gạc  tay Tạ Huyền Thần.
 
Vết thương của    từ khi nào  rỉ máu, m.á.u  khô và dính  băng gạc, Mộ Minh Đường  mà thấy đau. Nàng  cẩn thận, gần như cắt hai nhát là  đổi hướng, ngược  Tạ Huyền Thần  giục: "Không , nàng cứ giật  là  ."
 
Mộ Minh Đường   hít một , trừng mắt  Tạ Huyền Thần một cái,  lấy bông nhúng nước, từ từ gỡ băng gạc dính m.á.u . Đây là một công việc  tỉ mỉ, Tạ Huyền Thần  mà còn  tự tay giật  cho , nhưng Mộ Minh Đường thì  kiên nhẫn, tay nàng  vững,  thở nhẹ nhàng phả lên cánh tay ,  hề  chút khó chịu.
 
Mộ Minh Đường khó khăn lắm mới gỡ  miếng băng cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm. Nàng  bông mới, cẩn thận lau vết thương hai bên. Mộ Minh Đường  lau  xót xa: "Rõ ràng hôm qua  cầm m.á.u ,   chảy m.á.u nữa? Hôm qua vết thương rách   ?"
 
Tạ Huyền Thần lạnh nhạt : "Không ,  rách, là do bọn thái y y thuật kém."
 
Nếu Trương thái y và những  khác  thấy lời , chắc chắn sẽ tuyệt thực để bày tỏ lòng quyết tâm, rõ ràng là đêm qua    lời khuyên, cố gắng bế Mộ Minh Đường đang ngủ về, khiến vết thương  lành   rách . Kết quả đến phiên ,  trở thành do y thuật kém.