Tạ Huyền Thần nhướn mày, dường như  chút ngạc nhiên,  như  khiêu khích: “Nàng  gì?”
 
Mộ Minh Đường  nhẫn nhịn cả buổi chiều, sắp  chịu nổi nữa, liền kéo Tạ Huyền Thần về phía giường: “Nhanh lên,   chuyện   với .”
 
Tạ Huyền Thần  rõ nàng   ý đó, nhưng trong tình huống , là một  đàn ông, thực sự  thể  nghĩ nhiều.
 
Tạ Huyền Thần  kéo đến giường, mắt  Mộ Minh Đường hạ rèm, che kín  thứ. Chàng nhất thời   nên biểu đạt cảm xúc của  thế nào, liền kéo chăn, chủ động  xuống.
 
Mộ Minh Đường chuẩn  điều kiện để  chuyện bí mật xong,  đầu , thấy Tạ Huyền Thần   xuống. Nàng giật  hỏi: “Chàng    xuống ?”
 
“Không  nàng  lên giường  ?”
 
Mộ Minh Đường  xuất hiện biểu cảm ngạc nhiên, khó hiểu và pha chút giận dữ, nàng cắn răng, hạ giọng : “Ta  chính sự cần bàn với , mau dậy .”
 
“Không.” Tạ Huyền Thần   thoải mái, còn vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Nàng  lên giường , nàng lên đây .”
 
Mộ Minh Đường cắn răng, nàng vốn  thể hiện sự điềm tĩnh và chuyên nghiệp, nhưng mặt vẫn  kìm  đỏ lên: “Ta  đùa với .”
 
“Ta cũng  đùa.” Nói xong Tạ Huyền Thần ngáp một cái, thật sự cảm thấy buồn ngủ, “Nhanh lên, nếu   ngủ đây.”
 
Mộ Minh Đường giận dữ  , cuối cùng  còn cách nào khác, đành vén áo,  xuống cuối giường, : “Được , giờ   thể   chứ?”
 
“Ừ. Nàng  hỏi gì?”
 
Cuối cùng cũng  đề, Mộ Minh Đường cố gắng bỏ qua sự ngượng ngùng, hạ giọng : “Chiều nay thái y đến,   giữ thái y , lấy viên hương tồn trong tủ hỏi ông , thái y  hương liệu là trầm hương.”
 
Tạ Huyền Thần chỉ “ừ” một tiếng, rõ ràng  chút ngạc nhiên. Trên đời , từ lâu các hậu phi trong cung thích dùng gì,  đó truyền đến các gia đình quý tộc, cuối cùng  dân thường cũng bắt chước. Quan  quý tộc thường dùng hương, nên dân gian cũng thích đốt hương, Mộ Minh Đường dù là nhà buôn, nhưng gia cảnh giàu , từ nhỏ cũng  ngửi qua  ít loại hương liệu. Trong đó, trầm hương nàng .
 
Trầm hương là một loại hương liệu  quý, dù nhà họ Mộ ít dùng, nhưng   nghĩa là Mộ Minh Đường  nhớ mùi của nó. Nàng chắc chắn, viên hương tồn tìm thấy trong tủ trưa nay   mùi trầm hương.
 
Chiều nay họ  xem thi thể, khi đó trong Ngọc Lân đường   ai, viên hương tồn  ai đó  đổi, hương liệu bên trong tất nhiên cũng  tra   gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-161.html.]
 
Nghĩ đến đây, Mộ Minh Đường cảm thấy may mắn, nàng chân thành : “May mà trưa nay   giấu hương liệu , nếu , giờ đây thật là   chứng cứ gì,  thể chứng minh .”
 
Mộ Minh Đường  một lúc, lén  Tạ Huyền Thần, thấy  thật sự nhắm mắt, chuẩn  ngủ. Trong lòng Mộ Minh Đường trỗi dậy cảm giác khó tả, Tạ Huyền Thần phần lớn thời gian trông bệnh yếu và yên tĩnh, như thể chỉ  an hưởng tuổi già, nhưng thực tế, mỗi  đến điểm quan trọng,  phản ứng  nhanh.
 
Nếu Tạ Huyền Thần   bệnh tật đeo bám, nếu   thể tiếp xúc bình thường với bên ngoài, dù tiên đế đột ngột băng hà,  cũng sẽ  rơi  tình cảnh .
 
Lẽ ,   cần  ẩn  chịu đựng, cam chịu  cảnh.
 
Mộ Minh Đường suy nghĩ xa xăm, Tạ Huyền Thần nhắm mắt, bỗng hỏi: “Nàng   thở dài  gì?”
 
Mộ Minh Đường  ngờ  đột nhiên lên tiếng, giật . Nàng mới nhận   từ lúc nào   chằm chằm  Tạ Huyền Thần. Nàng vội  thẳng dậy, : “Không  gì,  chỉ lo lắng cho tương lai. Những thái y  tuy ở trong phủ của chúng , nhưng thực  vẫn là  của hoàng thượng. Đưa hương liệu cho họ xem  chắc  an . Chúng    thể  ngoài, thế    ?”
 
Mộ Minh Đường từng trải qua nhiều chuyện, hiểu rõ lòng  dễ  đổi, tuyệt đối  nên thử thách lòng trung thành của ai. Mộ Minh Đường  thể dùng tiền bạc mua chuộc Trương thái y, nhờ ông  lén lút chữa bệnh cho Tạ Huyền Thần, nhưng việc xác định hương liệu quan trọng như , nàng  dám mạo hiểm.
 
Nếu Trương thái y nảy sinh ý đồ, báo chuyện  cho hoàng đế, thì họ sẽ   thất bại. Dù xác suất   nhỏ, nhưng hiện tại, Mộ Minh Đường và Tạ Huyền Thần  thể đánh cược dù chỉ là một phần nghìn.
 
“Luôn  cách mà.” Tạ Huyền Thần thản nhiên, “Sắp đến Tết Nguyên Đán,  chắc chắn sẽ để  ăn Tết, ít nhất trong hai tháng tới,  cần lo lắng gì.”
 
Mộ Minh Đường  thái độ điềm nhiên của   cho kinh ngạc, hỏi: “Thật ?”
 
“Thật.” Tạ Huyền Thần mở mắt liếc  nàng một cái,   nhắm mắt,  nhẹ, “Nàng  cần   bộ dạng như trời sắp sập,  còn  vội, nàng vội cái gì?”
 
“ mà...” Mộ Minh Đường lúc  mới hiểu cảm giác hoàng đế  vội thái giám vội là thế nào,  kìm   dậy, dịch  gần Tạ Huyền Thần, “Chàng thật sự    những hương liệu đó là gì ? Hôm qua  đột ngột phát bệnh, đúng lúc hôm qua đốt hương tồn, hơn nữa   phát hiện  hương tồn, nha   hương liệu  c.h.ế.t đuối. Tất cả quá trùng hợp.”
 
Tạ Huyền Thần tuy nhắm mắt, nhưng trong đầu vẫn  ngừng suy nghĩ. Chàng     ,  quá   trong hương tồn còn sót  gì,  tác dụng gì, từ khi nào bắt đầu.
 
Tạ Huyền Thần nhớ , cũng  chiếc giường ,  một đêm tối, Mộ Minh Đường từng   lẽ chuyện năm xưa còn ẩn tình. Khi đó    , cũng  dám .
 
Chàng  dám để   bất kỳ hy vọng nào, cuối cùng phát hiện  tất cả thật sự là do  gây . Thà rằng ban đầu  ý nghĩ  nhất, thì kết quả cũng  tồi tệ hơn việc tự tay g.i.ế.c  .
 
 bây giờ, trong bóng tối le lói một tia hy vọng yếu ớt, trong phòng ngủ của   hương tồn  đốt, thời gian và  phát bệnh  khớp . Chàng  kìm  mà nảy sinh hy vọng mong manh,  lẽ, thật sự là  tác động từ bên ngoài?