Tạ Huyền Thần  rằng đến  Tết sẽ   chuyện gì xảy . Mặc dù   , nhưng Mộ Minh Đường vẫn cảm thấy cần  cẩn thận. Từ khi phát hiện  cái lư hương kỳ lạ đó, nàng  dùng hương trong phòng nữa, hơn nữa ngày nào cũng thông gió, chú ý cẩn thận từng chút một.
 
Quả nhiên, Tạ Huyền Thần   sai, tháng mười một trôi qua êm đềm,   sự cố nào xảy . Trong suốt tháng , Tạ Huyền Thần   đề phòng ai đó  tay ám hại, cũng   mang gánh nặng tâm lý về việc phát điên   dấu hiệu, cơ thể hồi phục  nhanh. Mộ Minh Đường  thể cảm nhận  tình trạng của Tạ Huyền Thần  cải thiện rõ rệt, dù là  đang giả bệnh.
 
Nhìn thấy tháng chạp đến gần, Tết sắp tới,  khí ngày càng náo nhiệt. Trên đường   treo đèn lồng đỏ, trong vương phủ cũng bận rộn mua sắm Tết.
 
Mộ Minh Đường  cuốn   khí ,  tự chủ mà vui vẻ. Trong vương phủ  hàng trăm  hầu, việc mua sắm  cần nàng lo lắng, chỉ cần mở miệng chọn món  thích là . Hơn nữa, trong vương phủ chỉ  nàng và Tạ Huyền Thần là chủ nhân, Mộ Minh Đường   tiếp đãi họ hàng bên nhà chồng, cũng    sắc mặt của  chồng và em chồng, càng   lo lắng về tiền bạc. Tất cả  việc lớn nhỏ trong vương phủ đều do nàng quyết định, tha hồ sắp xếp theo ý thích của , thực sự thoải mái vô cùng.
 
Khi Tạ Huyền Thần  ngoài, thấy Mộ Minh Đường   giường la hán trong gian phụ, đang cúi đầu cắt gì đó. Mộ Minh Đường  thấy  tỉnh, : “Cuối cùng  cũng dậy . Chàng còn  ,  thấy  mới là  tối  ngủ sáng  dậy. Ta thức dậy với tiếng động lớn thế mà cũng  đánh thức  .”
 
“Ai  ?” Tạ Huyền Thần  đối diện với Mộ Minh Đường, tiện tay cầm đồ  bàn lên xem, “Sáng nàng  động   tỉnh , chỉ là   động thôi.”
 
Mộ Minh Đường  tin lời , tiếp tục cắt giấy trang trí cửa sổ. Tạ Huyền Thần  một lúc, hỏi: “Nàng cắt cái   gì?”
 
“Tết đến , tất nhiên  cắt hoa dán cửa sổ.” Mộ Minh Đường  xong  cắt xong một cái, đặt kéo xuống, đem thành phẩm đưa đến  mặt Tạ Huyền Thần xem, “Chàng xem,  ?”
 
Mộ Minh Đường cắt một con cá, vảy cá rõ ràng, sống động như thật, đặc biệt là  đối xứng. Tạ Huyền Thần mỉm  gật đầu, đột nhiên ánh mắt  ngưng , chú ý thấy tay của Mộ Minh Đường  đỏ lên.
 
Tạ Huyền Thần lập tức nắm tay Mộ Minh Đường, nâng lên  kỹ. Hổ khẩu của nàng  mài đỏ, rõ ràng là do cầm kéo quá lâu. Tay nàng mảnh khảnh trắng trẻo, vết đỏ   rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-168.html.]
 
Tạ Huyền Thần  mà đau lòng, : “Nàng thích kiểu gì, bảo   mua là ,   tự  ?”
 
“Cái    giống  ?” Mộ Minh Đường , “Quá trình chuẩn  Tết mới là điều đáng mong đợi nhất. Đêm giao thừa   gì đặc biệt, điều quý giá nhất là cùng  nhà sắm Tết, dọn dẹp nhà cửa, may quần áo mới.”
 
Mộ Minh Đường  xong, ngẩng đầu liếc nhanh Tạ Huyền Thần một cái, thấy  vẫn đang cúi đầu xoa bóp vết đỏ  tay nàng, dường như  để ý, mới  nhỏ: “Hơn nữa, đây là Tết đầu tiên của chúng .”
 
Trước mười hai tuổi, mỗi  đến Tết là lúc Mộ Minh Đường vui nhất, vì chỉ  lúc đó, cha nàng  còn bận rộn việc buôn bán,  nàng cũng vui vẻ cùng nàng  quần áo, mua đồ ăn vặt. Mộ Minh Đường  thích quần áo mới, mà thích lúc  quần áo mới, cha  đều ở bên cạnh nàng.
 
Sau , thành Tương Dương  phá hủy, cuộc sống yên bình của nàng cũng  còn. Các năm  đó nàng  sống lưu lạc, vất vả mới trốn thoát, khi nàng và   định ở Trần Lưu, bà nội nuôi của nàng  ốm nặng.
 
Tết năm đó, Mộ Minh Đường   chạy đôn chạy đáo kiếm sống,   chăm sóc  bệnh, vất vả đến kiệt quệ.  bà nội nuôi vẫn  qua khỏi, mất ngay trong dịp Tết.
 
Sau đó nàng đến nhà họ Tưởng, chuyện Tết  đáng  đến. Năm nay là năm đầu tiên nàng  thể an tâm, một lòng một  mong chờ Tết.
 
Nàng  trong căn nhà ấm áp,   lo chuyện sinh kế, cũng   lo về tiền bạc, giống như khi còn bé,   lo nghĩ gì, chỉ cần mong chờ Tết. Và bên cạnh nàng,  ân nhân cứu mạng,  nàng thích từ khi còn nhỏ.
 
Nàng  còn điều gì bất mãn, chỉ mong  nhắm mắt  là đến khi bạc đầu, giữa chừng   trải qua bất kỳ sóng gió nào.
 
Mộ Minh Đường tưởng Tạ Huyền Thần  chú ý, nhưng thực      thể  để ý.