"Còn  thể  ,    nhường đường thôi." Phu nhân Chúc , "Cha con   thăng chức Phó Sứ Viện Khu Mật,   mặc quan phục, hộ vệ của chúng  đều là gia tướng mang từ biên cương về,  rèn luyện trong biển m.á.u núi thây. Quý nhân ở Đông Kinh tuy nhiều, nhưng  lâu   chiến tranh, những thiếu gia tiểu thư đó sợ rằng  từng thấy máu. Họ dù kiêu ngạo thế nào, cũng  dám đụng  chúng ."
 
Chúc Vũ Thanh ồ lên một tiếng, nhưng vẫn vén rèm lên   ngoài xem náo nhiệt. Cô  thấy từ chiếc xe ngựa phía   một  xuống, chắc hẳn là  chủ nhân phái  truyền lời. Chỉ thấy  hầu đó chạy  giữa đường, lớn tiếng hét lên: “Phía , các ngươi lùi   đường nhỏ, đừng chặn đường của thiếu gia chúng ! Thiếu gia chúng  là con trai của Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, đừng  phiền đến hứng thú của thiếu gia chúng !”
 
Người hầu  hét lên, xung quanh lập tức xôn xao,  nha  chuyển lời đến bà Chúc, bà Chúc cũng hít một  lạnh: “Hóa  là con trai của Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự. Kinh thành quả thật là đất rồng  hổ,  nãy  còn nghĩ phu nhân của phó sứ Trung Thư Viện  là chức quan  nhỏ,  ngờ  gặp  con trai của Bình Chương Sự.”
 
Chúc Vũ Thanh   liền hỏi: “Mẹ, Bình Chương Sự là ai?”
 
“Con ngốc , đó là tể tướng đấy.” Bà Chúc thở dài một , “Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự là  đầu văn quan, việc thăng chức của cha con, sinh mạng của cả gia đình chúng  đều phụ thuộc  một lời của  .”
 
Chúc Vũ Thanh dù   hiểu chuyện đến , cũng  tể tướng là  vô cùng lợi hại. Quan văn bình thường ở biên cương bọn họ   cẩn thận tôn kính, huống chi là tể tướng,   đầu quan văn của cả nước? Chúc Vũ Thanh và bà Chúc đều nghĩ rằng đường sẽ thông ngay thôi, nhưng chờ một lúc, phía  vẫn  chặn.
 
Lần  ngay cả bà Chúc cũng tò mò: “Chuyện gì xảy  ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-172.html.]
Nha  truyền  lời của  hầu đối diện cho Tạ Huyền Thần và Mộ Minh Đường, Tạ Huyền Thần  xong liền : “Con trai của Bình Chương Sự? Ngay cả cha  đến cũng  dám  chuyện với  như ,  là cái thá gì? Không nhường, bảo  lùi sang bên đường, đừng  lỡ việc xem đèn của Vương phi.”
 
Mộ Minh Đường   ở nhà họ Tưởng  từng  Tưởng phu nhân nhắc đến,  rằng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự là tể tướng. Tưởng Hồng Hạo nhờ cống hiến nàng mà thăng lên  Tam Ty Sử, kiêu căng ngạo mạn, đắc ý vô cùng, chính là trở thành phó tể tướng của Bình Chương Sự.
 
Không trách  trong xe ngựa đối diện dám kiêu ngạo như , con trai của tể tướng, chẳng  là  ngang . Mộ Minh Đường lén  Tạ Huyền Thần,  chút lo lắng. Bọn họ dám thách thức con trai tể tướng, thực sự   chứ?
 
Quả nhiên,  hầu truyền  lời của Tạ Huyền Thần, bên  Tống Ngũ Lang tức điên lên. Người truyền lời cố ý  rõ đối diện là An Vương và An Vương phi, nhưng Tống Ngũ Lang  uống rượu, vốn dĩ đang hăng hái,  để ý đến An Vương là ai. Hơn nữa bên cạnh Tống Ngũ Lang còn    đầu Khải Hồng Lâu mà  tốn nhiều tiền bao trọn,    thể tỏ  yếu kém  mặt mỹ nhân?
 
Tống Ngũ Lang vì rượu và sĩ diện đàn ông, lập tức xuống xe  lý luận: “Cha  là tể tướng, cái thứ vương gia hèn mọn từ góc nào chui , dám tranh đường với ?”
 
Người  đầu và  hầu vội vàng khuyên can, nhưng  say càng  ngăn càng hăng, mỹ nhân khuyên can nhẹ nhàng, Tống Ngũ Lang càng  khoe khoang  mặt mỹ nhân. Hắn bất chấp sự ngăn cản của  , nhảy xuống xe, chửi rủa tiến về phía xe ngựa đối diện: “An Vương? Kinh thành  bao giờ   tên An Vương, một vương gia hèn mọn cũng dám lên mặt với Tống Ngũ Gia? Cha  là tể tướng, ngươi là cái thá gì!”
 
Tống Ngũ Lang  ý  khoe khoang, những lời  hét lên  nhỏ. Lúc   phố   đều đang xem màn tranh chấp giữa các quyền quý, ngay cả những  trong tửu lầu hai bên cũng ngừng tiệc, tụ tập  lan can  xuống.
 
Những lời của Tống Ngũ Lang rõ ràng truyền  tai  ,  tửu lầu  thiếu con cái nhà quan, thấy  liền   với  bên cạnh: “Tống Ngũ Lang vốn dĩ   chịu nhượng bộ, bây giờ uống rượu  càng  khoe khoang. Đây là con cái nhà ai, va  ai  va,  đụng đúng Tống Ngũ Lang. Hôm nay chắc chắn sẽ mất mặt.”