Tỳ nữ  phần khó xử,  như  rõ ràng  hợp lễ nghi, chẳng  là công khai  mất mặt nhà họ Tưởng ? Thấy tỳ nữ  động đậy, Mộ Minh Đường  nàng  thiện cảm, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là  nhà ai? Ngay cả  phận của  cũng  nhớ rõ ?"
 
Mặc dù  đuổi  , nhưng tâm trạng Mộ Minh Đường vẫn  thể bình tĩnh . Tạ Huyền Thần khẽ thở dài, đóng sách  hỏi: "Nàng  tâm trạng   ?"
 
"Không ." Mộ Minh Đường   thể hiện  mặt Tạ Huyền Thần, liền  dối: "Không  gì, chỉ là  thấy   ghét, cảm thấy  thoải mái thôi."
 
Nhắc đến chuyện , Mộ Minh Đường  càng tức giận: "Bọn họ lấy   mặt mũi mà coi  là nhà  đẻ của ? Trước khi xuất giá   loạn đến như , cho dù  trở mặt thành thù thì cũng nên mặc định là hai bên    cắt đứt,    qua  nữa chứ. Họ  tự    phận , mà còn dám hỏi   về  mùng Hai , thích ăn món gì?"
 
Chỉ cần nghĩ đến giọng điệu giả tạo của Tưởng Hồng Hạo, Mộ Minh Đường  cảm thấy buồn bực, giận dữ : "Đã  là  sẽ theo ý  mà xuất giá, trả  ân tình nuôi dưỡng một năm, từ nay hai bên  ai nợ ai,  còn quan hệ gì nữa. Bây giờ nhà họ Tưởng cũng  thăng quan, Tưởng Minh Vy cũng  trở thành vương phi, họ  đến diễn kịch ân nghĩa nuôi dưỡng với  ? Họ  thể biến  chỗ khác,  còn sợ  cùng bàn với họ sẽ  giảm thọ đấy."
 
Nói đến những kẻ  ghét, Mộ Minh Đường biểu cảm sinh động trở , khôi phục  vẻ hoạt bát thường ngày. Tạ Huyền Thần  nàng với vẻ mặt tươi tỉnh, cảm thấy tâm trạng  cũng nhẹ nhõm hơn.
 
Tạ Huyền Thần : "Được , đừng tức giận nữa. Nàng  thích thì  cần để ý đến họ. Nếu nàng vẫn còn tức giận,  sẽ  lệnh, từ nay  nhà họ Tưởng   bước  phủ nữa."
 
Như  chẳng khác nào công khai trở mặt, Mộ Minh Đường tuy tức giận nhưng vẫn  phân biệt nặng nhẹ. Bây giờ   lúc tranh cãi, nếu  mất lòng nhà họ Tưởng quá mức, khiến hoàng đế nghi ngờ, nếu Tạ Huyền Thần xảy  chuyện gì, nàng tranh giành cái nhất thời   ích gì? Nếu Tạ Huyền Thần  , sống bình an mãi, thì sự tồn tại của nàng tự khắc khiến nhà họ Tưởng mất mặt, nàng cần gì  phí công lúc ?
 
Mộ Minh Đường lắc đầu, : "Không cần. Ta  cao thượng đến mức như , đối với kẻ  ghét mà  thèm để ý đến họ. Ta vẫn thích  mặt mắng họ,  nhất là mắng đến mức họ    . Nếu  cho họ  phủ,    tìm niềm vui mắng ?"
 
Tạ Huyền Thần  nhịn  ,  Mộ Minh Đường với dáng vẻ "hung dữ" nhưng đáng yêu,  gật đầu: "Được, đều theo ý nàng."
 
Những lời của Mộ Minh Đường tuy thô nhưng   lòng  cảm thấy thoải mái. Nàng thật thà đến đáng yêu,  lúc khiến    ghen tỵ với sự thẳng thắn của nàng.
 
Thích gì, ghét gì, đều  thẳng , sống thật vui vẻ và chân thật.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-198.html.]
Sau cuộc đụng độ với nhà họ Tưởng,  khí căng thẳng giữa hai  cũng dần  giải tỏa. Mộ Minh Đường suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy bực bội. Nàng mạnh tay đặt bút xuống, : "Không ,  vẫn thấy  thoải mái. Họ khiến   thoải mái,    gây chuyện,  cho  khác cũng  thoải mái."
 
"Vậy ý nàng là ?"
 
"Chúng   chúc Tết nhà bên cạnh ." Mộ Minh Đường  xong, thấy Tạ Huyền Thần nhướng mày, vẻ mặt đầy ý tứ sâu xa, liền vượt qua bàn nắm lấy cổ tay Tạ Huyền Thần, cố gắng thuyết phục: "Ta  thật mà,  đừng nghĩ linh tinh,      ý đó! Chàng  tò mò , hôm qua họ cãi , hôm nay thế nào ?"
 
"Ta  tò mò." Tạ Huyền Thần  nghĩ ngợi, từ chối ngay. Ngày Tết mà Mộ Minh Đường   tìm gặp Tạ Huyền Giới,  từng là hôn phu của nàng, bây giờ tâm tư còn  khó  rõ. Bảo Tạ Huyền Thần  bận tâm, thật khó.
 
Mộ Minh Đường sợ Tạ Huyền Thần  tin, liền vòng qua bàn,  cạnh  : "  tò mò. Ta thật sự chỉ  xem náo nhiệt,  đừng nghĩ lung tung nữa!"
 
Mộ Minh Đường nhẹ nhàng lắc cánh tay , vẻ mặt đáng thương. Tạ Huyền Thần  đáp ứng, Mộ Minh Đường cứ   mãi. Tạ Huyền Thần nghĩ chiêu trò  rõ ràng như ,   thể tin ?
 
Hắn   ngốc.
 
Tạ Huyền Thần   gì, Mộ Minh Đường cứ   mãi. Một lúc , Tạ Huyền Thần thở dài: "Được , theo ý nàng."
 
"Đa tạ Vương gia!" Mộ Minh Đường lập tức  rạng rỡ,  dậy vui vẻ   quần áo.
 
Chỉ còn  Tạ Huyền Thần,  phía  thở dài.
 
Rõ ràng chiêu trò  đơn giản như , tại    mềm lòng? Hay là, chiêu trò  vốn dĩ dành cho những  quan tâm.
 
Vì quan tâm, vì  nỡ, nên luôn  chi phối. Ai  chịu nổi ,  đó thua.
 
Hắn  nỡ. Vì , ngay cả việc Mộ Minh Đường  gặp  đàn ông khác,  cũng  nỡ từ chối.