Mộ Minh Đường mặt đỏ bừng, câu cuối của Tạ Huyền Thần    gì, nàng cũng cảm thấy   lý  tình, khiến   thương cảm.  khi kết hợp với câu  của Tạ Huyền Thần,   chút mập mờ  rõ ràng.
 
Mộ Minh Đường   Tạ Huyền Thần chỉ là tiện miệng ,  thật sự  ý gì. Nàng sợ  suy nghĩ nhiều, tự  đa tình, nên  dám tiếp lời, vội vàng : "Được ,  buồn ngủ, ngủ thôi."
 
Tạ Huyền Thần  hề ngạc nhiên  kết quả ,  gật đầu,  lên vuốt tóc Mộ Minh Đường, : "Chưa khô  , chờ thêm chút nữa."
 
Hành động của Tạ Huyền Thần  tự nhiên, Mộ Minh Đường dần quen với sự tiếp xúc  thể giữa hai , cũng  cảm thấy lạ lẫm. Nàng cũng vuốt tóc, : "Ta thấy cũng gần khô ."
 
"Chờ thêm chút nữa." Tạ Huyền Thần , "Gốc tóc  khô  , ngủ thế  dễ  đau đầu."
 
Mộ Minh Đường đành gật đầu. Sau khi  xong,   nghĩ đến điều gì, nàng bật : "Thật  dám tưởng tượng những lời   từ miệng   . Chàng  lo lắng chuyện gì, sống cũng  qua loa,  mà cũng để ý đến mấy chuyện ?"
 
Câu  Tạ Huyền Thần thật sự  thể phản bác, vì đây là những lời mà    .
 
"Khi còn nhỏ   thường  với , lúc đó   tai  lọt tai , tưởng rằng  quên từ lâu. Không ngờ  qua bao nhiêu năm, vẫn còn nhớ rõ mồn một."
 
Thì  là phu nhân , Mộ Minh Đường im lặng. Nói đến đây thật đáng buồn, nàng và Tạ Huyền Thần kết  phu thê, nhưng  ai từng gặp mặt cha  đối phương.
 
Trong loạn thế, bất kể giàu nghèo, đều phiêu bạt. Gia đình hai  đều tan tác, giờ chỉ còn  hai  bọn họ, nương tựa lẫn .
 
Mộ Minh Đường lặng lẽ thở dài, nắm tay Tạ Huyền Thần, : "Không  cả, cha  đều mong chúng  sống , chúng  chỉ cần cố gắng sống thật , đó chính là hiếu thuận lớn nhất với họ. Chàng xem khi xưa   nhắc nhở , giờ    với , đây   chính là truyền thừa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-204.html.]
 
Mộ Minh Đường  xong, thấy ánh mắt Tạ Huyền Thần động đậy, dường như   gì đó, lập tức trưng  vẻ mặt nghiêm nghị chặn : "Ta  dùng từ truyền thừa  đúng, nhưng chính là ý ,  tự ví  là cha !"
 
Tạ Huyền Thần bất lực  nàng: "Ta  . Rõ ràng là nàng cứ  so sánh lung tung."
 
Điều khiến Tạ Huyền Thần cảm động là Mộ Minh Đường  tự nhiên gọi phu nhân là .
 
 , họ  kết  phu thê, cha  của đối phương, chính là cha  của . Nếu như cha  của Mộ Minh Đường còn sống,  cũng  gọi cha  Mộ gia là cha .
 
Tạ Huyền Thần đột nhiên cảm thấy tiếc nuối, nếu phu nhân  thể gặp  Mộ Minh Đường thì   bao. Bà chắc chắn sẽ  thích Mộ Minh Đường. Phu nhân  sinh hai  con trai, trưởng tử mất khi còn nhỏ, chỉ còn   . Vậy mà   luôn nghịch ngợm, gây rối khắp nơi, thưng xuyên trèo tường  ngoài chơi, luôn  cho phu nhân  yên lòng.
 
Phu nhân  chỉ một   rằng bà    một cô con gái, nhưng tiếc là   duyên với con gái. Nếu phu nhân  thể thấy ngày hôm nay, bà chắc chắn sẽ  thích Mộ Minh Đường.
 
Tiếc ,  đời  điều hà tiện nhất chính là "nếu".
 
Mộ Minh Đường thấy Tạ Huyền Thần lâu   gì, khẽ hỏi: "Chàng  ? Đang nghĩ gì thế?"
 
"Ta đang nghĩ, lời xưa  lý của nó. Người   lập gia đình   lập nghiệp, kết hôn quả thật nên sớm một chút." Tạ Huyền Thần khẽ thở dài, , "Tiếc rằng lúc trẻ  hiểu, chỉ    ngoài phiêu bạt, đợi đến khi hiểu  thì  muộn, chỉ thêm tiếc nuối."
 
Mộ Minh Đường đoán rằng  đang cảm thán về việc cha  đều  mất. Nghe một lúc, nàng khẽ : "Thật ,    lời  lớn, sớm sớm kết hôn  đấy chứ."
 
Tạ Huyền Thần biểu cảm sững sờ,   thấy Mộ Minh Đường : "Ta đầu năm mới mười sáu tuổi,  kết hôn hơn nửa năm . Dù trong mắt  lớn cũng  coi là kết hôn sớm."