còn Tạ Huyền Thần, phạm đại kỵ. Dân chúng dâng đèn rồng, khi thắp đèn hô "chân long giáng thế, bệ hạ vạn tuế, Hoàng hậu thiên thu", là lúc và Mộ Minh Đường mặt. Chỉ riêng chuyện "chân long giáng thế", Hoàng đế thể dung tha họ.
Trước đây, Hoàng đế giữ thể diện, tiếng , nên tay rõ ràng. bây giờ, mối đe dọa ngày càng lớn, Hoàng đế sẽ né tránh nữa.
Cái c.h.ế.t của Tạ Huyền Thần cận kề.
Đợi khi Tạ Huyền Thần chết, Mộ Minh Đường thể dựa ai? Đừng Mộ Minh Đường hiện tại vui vẻ, nhưng mỗi bước của nàng đều đang con đường diệt vong.
Tưởng Minh Vi cần chỉ là nhẫn nhịn thêm chút nữa.
Tưởng Minh Vi âm thầm chờ đợi sự sụp đổ của Tạ Huyền Thần và Mộ Minh Đường, thực Mộ Minh Đường cũng đang bàn luận về chuyện .
Nàng mượn cớ thưởng xuân để giải sầu, kéo Tạ Huyền Thần vườn dạo bước. Mộ Minh Đường nhân cơ hội tách khỏi những phía , lén về chuyện thuốc ác tịnh đan.
“Bây giờ tết qua, trong cung còn kiêng kỵ, chắc chắn sẽ tay. Ta luôn mang theo thuốc ác tịnh đan, nhưng trong kho còn nhiều, ?”
Tạ Huyền Thần xong, thực do dự một chút, mới với Mộ Minh Đường: “Thuốc ác tịnh đan… ngay cả mang theo cũng tác dụng.”
Mộ Minh Đường nghi hoặc: “Ý là gì?”
“Thuốc tuy là chế riêng cho , nhưng thành công. Nó tác dụng phụ nghiêm trọng, lúc đầu uống hiệu quả, nhưng phát bệnh tiếp theo sẽ càng mãnh liệt hơn, và cách thời gian cũng sẽ ngắn . Lâu dần sẽ hình thành sự phụ thuộc, dần dần nghiện.”
Mộ Minh Đường đến đây sững sờ, nàng ngờ rằng thực tế về thuốc ác tịnh đan như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-227.html.]
Nói cách khác, thuốc ác tịnh đan thực thể chữa bệnh, chỉ tăng thêm tình trạng bệnh. Điều đáng sợ hơn là loại thuốc còn gây nghiện, một khi dùng nhiều , phát bệnh sẽ càng thể kiểm soát, dù bỏ cũng .
Mộ Minh Đường lập tức lo lắng, nàng nhanh chóng liếc phía , hạ giọng, gấp gáp với Tạ Huyền Thần: “Vậy còn lấy thuốc cho uống, chẳng là phản tác dụng?”
Mộ Minh Đường nhớ , những điều đây khiến nàng bối rối dần dần kết nối . Không lạ gì khi Tạ Huyền Thần vứt thuốc ác tịnh đan trong kho, để cho nó bụi bám, lạ gì khi Tạ Huyền Giới thấy nàng lấy thuốc về mà ngăn cản.
Những sự việc mà Mộ Minh Đường liên kết ngày càng nhiều, giọng điệu cũng ngày càng thất vọng: “Ta rõ ràng nên nghĩ , nếu thuốc tác dụng, bệnh của chắc chắn khỏi, tại càng ngày càng nặng hơn? Hơn nữa rõ ràng động tay động chân trong hương liệu, họ thể để thuốc giải thực sự tồn tại? Đều là của , cho uống lung tung, chẳng ích gì, ngược còn rối thêm.”
Mộ Minh Đường thất vọng, Tạ Huyền Thần xong sắc mặt đổi, trông vẻ tức giận: “Điều liên quan gì đến nàng? Khi đó nàng gì cả, nhưng rõ, chính quyết định uống thuốc, liên quan gì đến nàng? Ta thuốc ác tịnh đan vấn đề, cũng vì thử đó, nhiều thêm bớt một cũng khác biệt.”
Tạ Huyền Thần xong, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Mộ Minh Đường, : “Đừng suy nghĩ lung tung, ai nàng chỉ rối thêm? Nàng chỉ cần đây giúp đỡ nhiều .”
Những lời an ủi Mộ Minh Đường, nàng vẫn cảm thấy buồn bã, thậm chí để ý khi Tạ Huyền Thần vỗ đầu nàng. Nàng ủ rũ một lát, hỏi: “Vậy với từ lúc đó? Trước mặt tiện , nhưng thể từ chối. Sao còn uống?”
“Chuyện đó gì quan trọng.” Tạ Huyền Thần với giọng tùy ý, “Thuốc do nàng đưa đến, dù là độc cũng uống, huống chi chỉ là chút đan dược tác dụng phụ.”
Giọng của quá tự nhiên, Mộ Minh Đường nhất thời ngẩn . Nàng ngước , đồng tử khẽ giãn : “Chàng...”
Tạ Huyền Thần cúi đầu nàng: “Sao ?”
Khắp vườn xuân, màu sắc tươi mới và sáng ngời tràn ngập, Tạ Huyền Thần giữa cảnh xuân, trông như tiên mà cũng như yêu. Khuôn mặt quá , đôi mắt xa cách, thường mang đầy sát khí. Mọi thấy đều danh tiếng và ánh mắt của dọa sợ mà chạy, nhưng lúc ánh mắt dỡ bỏ hết sát khí và phòng , đen láy và sáng ngời như ngọc bích ngâm trong nước đá, đến kinh hồn.
Nốt ruồi lệ mắt, như điểm nhấn cuối cùng, phong lưu tuyệt sắc, chứa đầy tình cảm. Với khuôn mặt , là kẻ hại nước, xứng đáng.
Mộ Minh Đường hỏi ý nghĩa câu của , nhưng gương mặt , nàng quên mất định gì. Nàng ấp úng một lúc, mãi mới tìm thần trí, nhận quên mất.