Hỏi chuyện chính thì phá hỏng  khí, những suy nghĩ nhỏ nhặt   thể  .
 
Nàng cắn môi suy nghĩ, Tạ Huyền Thần thì cứ đợi. Thấy Mộ Minh Đường nghĩ mãi mà  , cuối cùng thở dài : “Ta quên mất .”
 
Quên ? Tạ Huyền Thần  Mộ Minh Đường một cái,  vạch trần, gật đầu : “Được, quên thì quên . Nếu  quên, thì chắc là  quan trọng.”
 
Vì  hai  tiếp tục  dạo trong vườn. Hiện tại vẫn là đầu xuân, nhiều loài hoa cỏ  tỉnh giấc, vườn hoa vẫn  đến lúc rộn ràng. Hai  yên lặng  một lát, Mộ Minh Đường bước xuống bậc thang,   con đường lát đá cuội, Tạ Huyền Thần hỏi: “Nàng  vui ?”
 
Mộ Minh Đường thở dài u uất, nàng    rõ, đổ  cho  theo : “Những cái đuôi phía  cứ bám theo, thật phiền phức.”
 
Tạ Huyền Thần  đầu liếc  phía , đám nha  và thị vệ dù cách một  nhưng vẫn bám theo họ.
 
Bây giờ thấy họ dừng , những  hầu  hiểu lý do, nha  dẫn đầu khẽ nhíu mày, mắt  rời họ.
 
 là khá phiền phức.
 
Tạ Huyền Thần thu hồi ánh mắt,  với Mộ Minh Đường một cách hờ hững: “Nếu nàng  thích, chúng  bỏ họ  ,  ngoài dạo chơi.”
 
Mộ Minh Đường giật : “Chàng  thật chứ?”
 
“Tất nhiên.” Tạ Huyền Thần  xong đưa tay , “Theo . Ở đây kín đáo, họ sẽ  phản ứng kịp, chúng  cùng  bỏ họ .”
 
Mộ Minh Đường ngoảnh  ,   đặt tay lên tay Tạ Huyền Thần  cảm thấy tay   nắm chặt, lập tức  kéo  mạnh mẽ.
 
Nha  phía  luôn chú ý, ban đầu tưởng rằng Tạ Huyền Thần và Mộ Minh Đường chỉ dừng   chuyện, nhưng khi thấy Vương gia và Vương phi đều liếc họ một cái,  đột nhiên Vương gia kéo tay Vương phi chạy .
 
Những  hầu hoảng hốt, vội vàng đuổi theo gọi: “Vương gia! Vương phi!”
 
Tạ Huyền Thần  bỏ  là bỏ ngay, Mộ Minh Đường theo   qua rừng trúc, qua vài cổng trăng, còn băng qua hành lang  mặt nước,  nhanh   còn  thấy tiếng động phía . Mộ Minh Đường vòng qua hành lang, nâng váy bước lên một cây cầu nhỏ. Nàng thấy phía   yên lặng,   chạy nữa: “Ta  chạy nổi nữa.”
 
Nàng dừng , dựa  lan can cầu thở dốc,  mệt  buồn : “Chúng  chẳng khác nào đang bỏ trốn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-228.html.]
 
“Lần  nàng  đúng, thực sự là bỏ trốn.” Tạ Huyền Thần dừng  đợi Mộ Minh Đường, thấy nàng  thở bình thường, liền chỉ về phía bức tường phía , “Thấy , phía  là tường  của vương phủ, chúng   ngoài từ đây, sẽ  ngõ hẻm phố Cảnh Minh.”
 
Mộ Minh Đường  xong  ngạc nhiên: “Chúng  thực sự  ngoài ?”
 
“Tất nhiên.” Tạ Huyền Thần khẽ nhướng mày, “Ta  hứa với nàng, chắc chắn sẽ . Nàng chẳng lẽ  tin ?”
 
“ chúng  đột nhiên biến mất, sợ rằng Hoàng đế...”
 
“Không .” Tạ Huyền Thần    khẩy, đầy vẻ chế giễu, “Hắn thì là cái gì.”
 
Nói xong, Tạ Huyền Thần  Mộ Minh Đường, mắt ánh lên nụ : “Mộ tiểu thư, phía  là bên ngoài , nàng   cùng  bỏ trốn ?”
 
Mộ Minh Đường mím môi  khẽ, gật đầu : “Được thôi.”
 
Một   trai như thế, dụ dỗ tiểu thư nào bỏ trốn, chắc chắn sẽ thành công.
 
Tạ Huyền Thần và Mộ Minh Đường xuống cầu, cùng  về phía cửa nhỏ. Cửa  nối liền vườn lớn với ngõ hẻm phía ,  thường dùng,  giữ cửa cũng là một công việc nhàn rỗi.
 
Bà giữ cửa đang buồn chán, lim dim mắt  trong nắng, ngáp liên tục. Bà đột nhiên  tiếng bước chân, giật  tỉnh dậy, mở mắt  thấy Vương gia và Vương phi   mặt.
 
Bà nghĩ  ngủ mơ, dùng sức dụi mắt, thấy hai  vẫn  đó, đột nhiên chân nhũn : “Xin Vương gia, Vương phi tha mạng, lão nô chỉ lỡ chợp mắt,   cố ý lười biếng...”
 
Tạ Huyền Thần chán ghét : “Thôi  ,  ai hỏi chuyện bà ngủ. Tương Nam Xuân gọi bà  việc, bảo bà đến  tìm cô .”
 
Bà giữ cửa tuy  thông minh nhưng cũng tự nhận  lẩm cẩm đến mức . Không  đến chuyện quản gia Tương Nam Xuân vì   gọi một bà giữ cửa, việc nô tỳ  việc  để chủ nhân truyền lời cũng  đúng.
 
Mộ Minh Đường lộ vẻ khó chịu,  cảnh   thể chịu nổi. Bà giữ cửa  Tạ Huyền Thần    Mộ Minh Đường, cuối cùng nghĩ Tạ Huyền Thần là Vương gia thì  thể mưu đồ gì với bà, dù  cửa vẫn khóa, bà đến  xem cũng  .
 
Bà nghĩ kỹ , cúi đầu  : “Đa tạ Vương gia  giết, đa tạ Vương phi."
 
Bà    run rẩy  về phía bên ,  rời khỏi tầm mắt của Tạ Huyền Thần, liền lập tức chạy .