Tạ Huyền Giới  Tạ Huyền Thần  thành các nghi lễ tại Tưởng gia, nhưng phần     thể  thế . Kỳ Dương Vương phủ là nơi đầy nguy hiểm, ngay cả Tạ Huyền Giới cũng   ở  lâu, Mộ Minh Đường chỉ còn cách tự  bước  chính đường, theo lời hô của lễ quan, bái thiên địa, bái cao đường, cuối cùng cúi đầu   khí trống rỗng.
 
Lễ quan lập tức cao giọng: “Lễ thành. Đưa  động phòng.”
 
Anh  hô vội vã, như sợ rằng nếu chậm một chút sẽ bỏ lỡ điều gì đó. Những   theo cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đỡ Mộ Minh Đường bước  tân phòng.
 
Không ai dám  sâu  Kỳ Dương Vương phủ, càng  thể sắp xếp một phòng tân hôn mới, nên gọi là tân phòng thực  chính là phòng ngủ của Tạ Huyền Thần.
 
Mộ Minh Đường   thấy đường , nhưng rõ ràng cảm thấy  khí ngày càng căng thẳng, đến cuối cùng, cô thậm chí  thấy tiếng va chạm của kiếm và áo giáp. Càng  sâu , hai cô hầu đỡ Mộ Minh Đường th ở dốc, tay bắt đầu run, đến một cửa, họ đồng loạt buông tay, vội vàng lùi  hai bước: “Vương phi, tân phòng ở phía . Nô tỳ  tiện  trong, Vương phi tự  .”
 
Nói xong, họ  thèm hành lễ,  đầu chạy . Một trong hai hầu gái chạy quá vội, thậm chí ngã nhào.
 
Mộ Minh Đường thở dài, lúc  cô  cần  quan tâm đ ến điều gì may mắn   may mắn nữa, tự  kéo khăn voan xuống,  về phía điện thờ  mặt.
 
Cửa điện cao lớn nặng nề,  đó khắc hình rồng cuộn, dữ tợn, uy nghiêm. Nơi  lâu    đến,  hoa văn điêu khắc cửa  phủ bụi mỏng, nhưng nửa mới nửa cũ, bụi bặm bao phủ,  ảnh hưởng gì đến sát khí từ mắt rồng như chuông đồng b ắn .
 
Mộ Minh Đường  những con rồng dữ tợn   giật , cô tự động viên , đặt tay lên tay cầm, lấy  tinh thần, mới dám đẩy cửa.
 
Cửa điện nặng nề, nhưng khi đẩy ,    tiếng cọt kẹt, đủ  công nghệ và nguyên liệu đều  . Đẩy cửa xong, bên trong yên tĩnh, điện thờ sâu thẳm, dường như ánh sáng mặt trời cũng  chiếu tới.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-23.html.]
Mộ Minh Đường tích tụ dũng khí mãi mới , liền tiêu tan ngay lập tức, cô đội chiếc mũ phượng nặng nề  đầu, nhưng  một ai  cô, những binh lính mặc giáp sắt  thẳng,  kỹ,  hình họ cứng đờ, tay nắm chặt đến nổi gân xanh.
 
Mộ Minh Đường   ai giúp cô , chỉ còn cách lẩm nhẩm “Đại nạn  chết, tất  hậu phúc”,  niệm đến ba  mới  đủ can đảm vén váy, rón rén bước qua ngưỡng cửa.
 
Mộ Minh Đường bước  điện, lặng lẽ đóng cửa ,  đó từng bước tiến về phía . Tư thế  nào giống  lấy chồng, thậm chí còn cẩn trọng hơn cả tên trộm.
 
Vào trong mới thấy Kỳ Dương Vương phủ cực kỳ xa hoa, nhất là chính điện nơi Tạ Huyền Thần cư trú,  màn che bằng gỗ sâu, từng lớp rèm dày, khi  đầy tớ, chắc hẳn  sang trọng, nhưng giờ   ai, thật quá đáng sợ.
 
Mộ Minh Đường cứ lo từ màn che nào đó sẽ  con hổ lao  cắn c.h.ế.t . Sợ đến mức  chịu nổi, cô dừng , ôm chặt cánh tay nổi da gà, lấy hết can đảm, khẽ gọi: “Kỳ Dương Vương điện hạ?”
 
Tiếng cô tan biến trong điện sâu,   hồi đáp. Lúc , Mộ Minh Đường tự lấy  lạc quan, tự an ủi , cả đời  từng thấy phòng lớn thế ,  ngủ một đêm trong căn nhà xa hoa thế ,  c.h.ế.t cũng đáng.
 
Nghĩ , Mộ Minh Đường bỗng trở nên thoải mái. Cô hắng giọng, gọi : “Kỳ Dương Vương gia,  tên là Mộ Minh Đường, hôm nay đến đây thành  với ngài. Gả gà theo gà, gả chó theo chó,  sẽ ở đây, ngài  ,  coi như ngài đồng ý  nhé?”
 
Trong điện vẫn yên ắng, Mộ Minh Đường lập tức tự nhiên chọn một gian nhỏ  mắt, dùng hết sức kéo một chiếc ghế mỹ nhân  trong, coi như   định chỗ ở. Cuối cùng, cô tháo chiếc mũ phượng nặng như mạng xuống, cất kỹ,  tìm quanh  gian nhỏ của , tìm công cụ để lau dọn bụi bặm trong phòng.
 
Dù là chính điện xa hoa,  ở lâu cũng sẽ bám bụi.
 
Mộ Minh Đường tháo áo dài, áo khoác, chỉ mặc áo váy xanh, lau sạch bụi  đồ đạc xung quanh. Phòng ngủ của Tạ Huyên Thần  ở trung lộ Kỳ Dương Vương phủ, tên Ngọc Lân Đường,  bảy gian, phía   nhà hiên, phía   nhà thông , hai bên  hành lang nối liền trai xá, chiếm diện tích  rộng.
 
Mộ Minh Đường, một dân thường,  bao giờ thấy phòng lớn thế , cô chỉ tìm một gian nhỏ ở phía tây gian chính, trong đó  bộ ghế , một chiếc ghế mỹ nhân, góc tường  chiếc tủ áo cao ngất, giữa còn  rộng rãi để  , cô  thấy hài lòng .