Câu  vốn  bình thường, nhưng Mộ Minh Đường  xong  đỏ mặt. Tạ Huyền Thần  để ý, : "Nếu nàng còn  xem, chúng  tiếp tục , nếu   thì về. Nàng còn  nấu rượu, bếp  chuẩn  xong hết ."
 
Mộ Minh Đường lập tức đồng ý. Vườn vương phủ  lớn, nếu  hết một lượt, quả thực là một hoạt động  nhỏ.
 
Trên đường về, Mộ Minh Đường thỉnh thoảng bảo các thị nữ nhặt những cánh hoa rơi xuống. Nàng giải thích với Tạ Huyền Thần: "Hoa hải đường  độc,  thể cho trực tiếp  rượu.     bí quyết riêng,  khi xử lý đặc biệt cánh hoa,  thể sử dụng.    dùng nhiều, may là mùa xuân hoa nhiều, trộn với các loại hoa khác để nấu rượu,  lo thiếu nguyên liệu."
 
Tạ Huyền Thần  mà  hiểu lắm,   từng  việc , luôn nghĩ rằng nấu rượu  khó, đến khi thật sự bắt tay   mới phát hiện  quá nhiều điều cần chú ý.
 
Tạ Huyền Thần liên tục  Mộ Minh Đường chê bai, hai  lăn lộn cả buổi chiều mới  thể niêm phong rượu, chuẩn  đem chôn.
 
Mặc dù vương phủ  hầm rượu riêng, nhưng rượu sinh thần của Mộ Minh Đường  chôn  gốc cây. Mộ Minh Đường chọn cây hải đường nở hoa tươi  nhất,  chôn rượu   với Tạ Huyền Thần bên cạnh: “Cây   chúng   phiền nhiều  như , sang năm chắc sẽ  c.h.ế.t chứ? Nếu  thì  may lắm.”
 
“Đừng  bậy.” Tạ Huyền Thần trừng Mộ Minh Đường một cái,  bôi một vệt đất lên mặt nàng, “Không   lung tung.”
 
Mộ Minh Đường chê bai, dùng mu bàn tay lau mặt: “Trên tay  còn đất,  cứ  mà chạm  mặt  ?”
 
“Đều là  nhà cả,  gì mà chê.” Tạ Huyền Thần liếc  Mộ Minh Đường,  nhịn    vẻ mặt của nàng. Mộ Minh Đường càng giận hơn, Tạ Huyền Thần  : “Phu nhân bình tĩnh, ít nhất  chôn xong rượu . Cả buổi chiều mới  xong rượu, đừng để đến phút cuối   vỡ.”
 
Các thị nữ  thấy vương gia và vương phi  đào hố  lấp đất, mấy  định lên giúp nhưng đều  Mộ Minh Đường đuổi . Họ lo lắng  vương gia và vương phi dường như đang chơi với đất, cuối cùng khi hai   tất, các thị nữ mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lên phục vụ Mộ Minh Đường và Tạ Huyền Thần rửa tay.
 
Họ  ở trong vườn  lâu, đến giờ ăn cơm. Tiệc mừng sinh thần của vương phi  chuẩn   thịnh soạn, nhà bếp  chuẩn  từ sớm, giữ ấm  bếp, khó khăn lắm mới đợi  vương gia và vương phi về, lập tức cho dọn cơm.
 
Mộ Minh Đường và Tạ Huyền Thần  y phục xong, món ăn   bày lên. Bữa ăn bắt đầu muộn, khi họ ăn xong, trời  tối.
 
Hôm nay là mùng một,   trăng, nhưng   nhiều .
 
Mộ Minh Đường vô tình ngẩng đầu lên, lập tức  cảnh  trời cuốn hút. Nàng vội vẫy tay,  hiệu Tạ Huyền Thần đến xem: “Nhìn kìa, hôm nay  trời  quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-247.html.]
 
Tạ Huyền Thần bước đến bên Mộ Minh Đường, cùng nàng ngẩng đầu ngắm . Bầu trời tối đen  thấy đáy,  như những viên kim cương nhỏ, lấp lánh rải rác  bầu trời đêm. Cảm giác bao la rộng lớn đó, ngôn từ  thể diễn tả hết.
 
Mộ Minh Đường ngước  một lúc,  chút tiếc nuối, : “Đêm nay  trời , gió cũng . Bóng trăng rọi xiên, hương thơm phảng phất, thật thích hợp để uống một ly. Thật đáng tiếc.”
 
Tạ Huyền Thần   cúi đầu hỏi: “Tại    ?”
 
“Rượu của chúng  mới chôn chiều nay.” Mộ Minh Đường , “Mới chỉ một lúc,   thể uống ?”
 
Trong mắt Tạ Huyền Thần hiện lên một tia sáng đầy ẩn ý,  : “Chưa chắc.”
 
Mộ Minh Đường ngạc nhiên trừng to mắt, Tạ Huyền Thần   thêm, chỉ chỉ về phía : “Nàng  xem sẽ .”
 
Mộ Minh Đường linh cảm Tạ Huyền Thần đang giở trò, lập tức    ngoài, nhưng  Tạ Huyền Thần kéo : “Trước tiên mặc áo choàng  , vội gì chứ.”
 
Nghe , thị nữ  mang áo choàng đến, đưa cho Tạ Huyền Thần. Tạ Huyền Thần khoác áo choàng cho nàng, cẩn thận buộc ,  mới để nàng  ngoài.
 
Lúc  trời đầy , hải đường nở rộ, vườn hoa rực rỡ. Mộ Minh Đường tìm đến chỗ họ  chôn rượu chiều nay,  bước đến  ngạc nhiên kêu lên: “Đất  mềm?”
 
Tạ Huyền Thần   nàng, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt , ấm áp như ngọc. Nghe Mộ Minh Đường ,  chỉ : “Nàng đào lên xem.”
 
Mộ Minh Đường bán tín bán nghi,  định động tay, thị nữ  đồng loạt bước tới, kiên quyết  để Mộ Minh Đường tự . Mộ Minh Đường cũng  cố chấp, chỉ đạo bằng lời, nàng chỉ chỗ nào, thị nữ đào chỗ đó.
 
Quả thật tiện hơn tự  .
 
Mới đào  một nửa, Mộ Minh Đường  đoán . Rõ ràng buổi chiều chôn rượu xong còn   gì, nhưng giờ  gốc cây hải đường   thêm nhiều vò rượu.
 
Mộ Minh Đường thấy  chút quen mắt, nàng cầm đèn soi một lúc, bỗng phát hiện điều  đúng: “Đây chẳng  là rượu cha   chôn cho  ở Tương Dương ?”