Hôm đó quá mệt mỏi, Mộ Minh Đường về chỗ ngủ của , nhanh chóng chìm  giấc ngủ.
 
Sáng hôm ,  ai gọi, mặt trời   chiếu , Mộ Minh Đường ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.
 
Cô mở mắt  thấy giờ  muộn, vội vàng dậy  quần áo, rửa mặt. Vừa buộc dây áo, cô  nghĩ trong lòng, may mà  khi cưới  cần hầu hạ bố  chồng, trong vương phủ cũng  ai quản cô, nếu  ngày đầu tiên tân hôn mà ngủ đến trưa, cuộc sống   của cô chắc chắn  yên .
 
Sau khi mặc xong quần áo, Mộ Minh Đường phát hiện một vấn đề rắc rối khác. Trong Ngọc Lân Đường,  thứ đều  đủ, nhưng  thiếu gương. Có lẽ vì khi Tạ Huyền Thần chuẩn  vương phủ  lập gia đình, nên trong phòng ngủ   gương trang điểm.
 
Không  gương Mộ Minh Đường cũng  thể buộc tóc, nhưng  thể ngày nào cũng thế . Mộ Minh Đường nhớ trong của hồi môn của   đầy đủ đồ đạc, đợi hôm nào rảnh, cô sẽ lấy .
 
Hôm nay   gương, đành  tạm . May mà Tạ Huyền Thần vẫn hôn mê, lính canh bên ngoài  cho cô  ngoài, cô cũng  gặp ai,  ai chê  cô. Mộ Minh Đường buộc tóc qua loa,  vội vàng chạy đến phòng ngủ phía tây.
 
Sau một đêm, Tạ Huyền Thần trông   gì  đổi, thậm chí  còn  di chuyển.   khi lau sạch, hôm nay Tạ Huyền Thần trông trắng trẻo và thanh tú hơn nhiều, càng giống một khuôn mặt .
 
Mộ Minh Đường  nghĩ  lau mặt cho ,  thuốc mới. Sau khi  xong  việc, cô bỗng nhận    còn việc gì để .
 
Trước đây chạy đôn chạy đáo kiếm sống  , ngay cả khi ở nhà họ Tưởng, cô cũng bận rộn học lễ nghi, học thơ văn,  ít khi rảnh rỗi. Không ngờ  khi kết hôn, cô  sống như  chỉ  chờ ăn cơm.
 
Mộ Minh Đường  một lát, thực sự ngại  chằm chằm  khuôn mặt Tạ Huyền Thần, bèn  dậy,  vòng quanh đại điện, bắt đầu dọn dẹp.
 
Cô đang quét dọn trong phòng phía đông, đột nhiên  thấy tiếng động ở cửa. Mộ Minh Đường vội chạy đến mở cửa điện, thấy hai hầu gái hôm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-28.html.]
 
Nơi Mộ Minh Đường đến và nơi Tưởng Minh Vy đến   khác , hầu gái trong phủ  lóc thảm thiết,  ai   theo. Mộ Minh Đường nghĩ rằng ai cũng  sống, những hầu gái  giống cô, đều là  vật lộn để tồn tại,  cần ép họ  theo cô chịu chết. Vì  Mộ Minh Đường chủ động  với bà Tưởng  cần chọn hầu gái  theo. Sau đó,   hầu theo cũng giảm  nhiều, cuối cùng bà Tưởng chỉ sắp xếp hai   theo cô đến vương phủ,  hầu gái.
 
Mộ Minh Đường hiểu rõ, hai hầu gái    để phục vụ, mà là do nhà họ Tưởng cử đến để giám sát cô. Chỉ  điều danh tiếng của Tạ Huyên Thần quá đáng sợ, hai hầu gái  dám  Ngọc Lân Đường, chỉ dám  ngoài điện, cách một cánh cửa  chuyện với cô.
 
Mộ Minh Đường   ngưỡng cửa cao, chợt nhận  rằng cô bây giờ giống như một con rùa già ngàn năm, Ngọc Lân Đường chính là chiếc mai của cô. Bất kể bên ngoài   ồn ào thế nào, chỉ cần cô   khỏi cánh cửa , thì  ai dám  gì cô.
 
Nghĩ đến đây, Mộ Minh Đường lập tức thẳng lưng lên. Cô nghiêm túc hỏi: “Các ngươi đến  gì?”
 
“Nô tỳ đến để thỉnh an Vương phi, và xem Vương phi  cần thêm gì .”
 
Mộ Minh Đường suy nghĩ một lúc  gật đầu: “Thật  thì  đấy. Ta nhớ trong của hồi môn của   một chiếc bàn trang điểm nhỏ, các ngươi  xem  ,  đem  đây cho .”
 
Nói xong, Mộ Minh Đường nghĩ đến điều gì đó, nhướn mày : “Đừng nghĩ đến việc tham ô của hồi môn của , danh sách của hồi môn  đều  kiểm tra  khi xuất giá. Chỉ cần thiếu một món,  sẽ đòi  từ các ngươi.”
 
Hai hầu gái  , ánh mắt dường như liếc  bên trong: “Nô tỳ  nhớ. Vương phi, đêm qua ngài và Kỳ Dương Vương ở chung   ?”
 
Mộ Minh Đường  lạnh một tiếng, : “Đêm qua các ngươi     hết  ? Ta và      , các ngươi   ?”
 
Một câu  khiến hai hầu gái đỏ mặt. Các nàng  dám đến gần, nhưng cũng  dám   thành nhiệm vụ bà Tưởng giao phó, chỉ  thể núp xa xa để  lén.  đây là ? Đường đường là chính điện của vương phủ, xây dựng lúc nào  thể để  ngoài  thấy ? Rõ ràng là  thể.
 
Hai hầu gái  mãi mà chẳng  thấy gì. Các nàng thấy bên trong   động tĩnh lớn, dường như vị tiểu thư giả mạo  vẫn còn sống, hai hầu gái mới yên tâm, về phòng ngủ tiếp.