Sáng nay, các nàng  lẻn đến cổng sân của Ngọc Lân Đường. Trong sân, lối   lính canh, mỗi cửa đều  binh lính nặng nề canh giữ. Hai hầu gái sợ binh lính cầm gươm hai bên, nhưng sợ hơn chính là Kỳ Dương Vương trong điện.
 
Các nàng lưỡng lự một lúc lâu, cho đến khi nhận thấy Mộ Minh Đường lâu   động tĩnh gì, mới lo sợ rằng cô  gặp chuyện, mới kéo  đến gõ cửa. Khi đến cửa, chân các nàng run rẩy,  dám gõ cửa, sợ đánh thức con thú dữ bên trong thì  ? Hầu gái chỉ dám thử gọi tên Mộ Minh Đường, may mắn , cô nhanh chóng mở cửa.
 
Biết  Mộ Minh Đường còn sống, hai hầu gái thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, các nàng lén quan sát Mộ Minh Đường, phát hiện cô tinh thần phấn chấn, má hồng, mặt mày  trang điểm mà vẫn xinh ,  giống như...  hành hạ cả đêm.
 
Cô ngủ bên cạnh Kỳ Dương Vương mà  sợ ?
 
Hai hầu gái   nên thất vọng  vui mừng,  khỏi    trong nhà. Mộ Minh Đường nhận  ánh mắt của các nàng  về phía ,  một tiếng, rộng rãi nhường đường: “Hay là, các ngươi  xem?”
 
Hầu gái nào dám. Mộ Minh Đường  để lộ chính điện phía , hai hầu gái  vội vã lùi , như thể bên trong  thú dữ. Một hầu gái sợ đến mức lùi  thì dẫm lên váy , ngã lăn  đất.
 
Cô ngã phát  tiếng động  nhỏ, đúng lúc trong điện  thứ gì đó đổ xuống, hai hầu gái run lên, cuống cuồng chạy  ngoài. Mộ Minh Đường  các nàng lăn lộn bò  ngoài,  một tiếng, cố ý lớn giọng: “Đừng quên mang bàn trang điểm cho .”
 
Hai hầu gái   đầu ,     thấy . Mộ Minh Đường bĩu môi,  khẩy: “Đồ nhát gan.”
 
Cô định đóng cửa thì lính mang cơm đến. Chỉ là mang cơm thôi, mà đến hai hàng mười hai lính, họ thấy Mộ Minh Đường, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Người lính  đầu đặt hộp thức ăn ở cửa, ngay lập tức chắp tay : “Vương phi, hiện nay vương gia  thành , chúng   tiện  trong điện, việc rửa mặt, cho ăn   giao cho vương phi.”
 
Người lính  xong,  đợi Mộ Minh Đường hỏi,  đầu  ngay. Nhìn họ rút lui nhanh hơn khi đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-29.html.]
 
Mộ Minh Đường thở dài, thực  cô chỉ  hỏi thực đơn hàng ngày. Sau  cô cũng  ăn cùng Tạ Huyền Thần, ít nhất  sắp xếp vài món cô thích chứ.
 
Mộ Minh Đường   gì, đành nhận mệnh mang hộp thức ăn  nhà. Chỉ một lúc mà Mộ Minh Đường nhận  từ khi cô lấy chồng, nhiều  trong vương phủ vui như mở cờ, ít nhất là những lính mang cơm  còn cau  nữa. Chỉ việc mang cơm,  vẻ họ cũng luân phiên  .
 
Họ sợ Tạ Huyền Thần đến mức nào.
 
Mộ Minh Đường bưng cháo  bên giường,  khuôn mặt Tạ Huyền Thần,  hiểu tại  bên ngoài  sợ như : “Rõ ràng là một mỹ nam,  gì đáng sợ .”
 
Mộ Minh Đường lắc đầu,  nghĩ nhiều, cúi đầu thổi cháo.
 
Khi bà Chu ốm nặng, cũng  nhai nổi gì, chỉ  thể uống cháo. Mộ Minh Đường để bà Châu ăn nhiều hơn,  nhiều món cháo khác , nên   kinh nghiệm. Hôm nay cô thổi cháo, đột nhiên ngửi thấy mùi lạ.
 
Cô cẩn thận ngửi,  đó nếm thử, phát hiện bên trong  thêm thứ gì đó. Hình như là một loại thảo dược,  mùi thuốc.
 
Thức ăn  thuốc cô  dám cho Tạ Huyền Thần ăn, lập tức bưng cháo  ngoài hỏi . Vừa  khỏi cửa, cô  đội trưởng lính canh chặn ,     cô, lạnh lùng : “Vương phi dừng bước, thánh thượng  lệnh, vương phi chỉ cần ở trong điện chăm sóc Kỳ Dương Vương,  cần bận tâm đ ến việc khác.”
 
 là  thể  ngoài một bước, nhưng Mộ Minh Đường cũng  cần  ngoài. Cô giơ bát lên cho đội trưởng xem, hỏi: “Tại  thức ăn của vương gia   mùi lạ? Vương gia bệnh nặng, các ngươi dám ngược đãi vương gia?”
 
Ngược đãi Kỳ Dương Vương tội  hoàng đế cũng  dám nhận, huống chi là một đội trưởng. Đội trưởng vội lùi một bước, chắp tay : “Hạ thần  dám. Vương phi  , thức ăn của vương gia đều do thái y chế biến. Kỳ Dương Vương từ năm nay  chịu uống thuốc, thái y đành  trộn thuốc  cháo, ngày nào cũng  thể thiếu.”