“Ồ?” Mộ Minh Đường cúi đầu  bát cháo, đột nhiên hỏi, “Nếu thiếu thì ?”
 
Sắc mặt đội trưởng đột nhiên trở nên nghiêm túc,   lạnh lùng liếc Mộ Minh Đường, cứng rắn : “Hạ thần khuyên vương phi, đừng lười biếng. Kỳ Dương Vương một ngày ba bữa thuốc,  thể thiếu, nếu  Kỳ Dương Vương sẽ phát điên. Đến lúc đó  gì cũng vô ích, chỉ  thể chờ vương gia kiệt sức ngất . Vương phi và vương gia cùng ăn ở, nếu vương gia phát điên, vương phi sẽ là  đầu tiên  thương. Hạ thần khuyên vương phi, đừng  tâm lý may mắn.”
 
Đội trưởng thị vệ  xong, dừng  một lúc  tiếp tục lạnh lùng : “Sáng nay khi đem cháo thuốc tới, Vương phi và Vương gia vẫn  thức dậy, chúng   tiện  phiền, đành  rút lui. Phần thuốc buổi sáng   thêm  bát cháo , bát cháo   quý, Vương phi nên nhanh chóng   cho Kỳ Dương Vương ăn .”
 
Một bát cháo nhỏ mà   nhiều điều cần lưu ý đến thế. Mộ Minh Đường "ồ" một tiếng, hỏi: “Trong cháo  gì mà thần kỳ ?”
 
Đội trưởng thị vệ cúi đầu,   Mộ Minh Đường: “Liên quan đến bí phương của Thái y viện,   rõ.”
 
Mộ Minh Đường còn  hỏi gì đó, nhưng thấy đội trưởng thị vệ   ý định trả lời, cô thở dài,     trong nhà. Khi đến cửa, cô đột nhiên   hỏi: “Thuốc nào cũng  độc,    bệnh, chắc trong thức ăn của    thuốc chứ?”
 
Đội trưởng thị vệ ban đầu  căng thẳng,  cô hỏi  thì từ từ thả lỏng vai: “Vương phi yên tâm,   chuyên phụ trách chế biến cháo thuốc cho Kỳ Dương Vương, thức ăn của ngài  nấu ở một bếp khác.”
 
“Vậy thì .” Mộ Minh Đường gật đầu,   đóng cửa, mỉm  nhẹ nhàng với đội trưởng thị vệ: “Cảm ơn đội trưởng.”
 
Mộ Minh Đường đúng như tên của cô, lông mày cong cong, đôi mắt sáng như vẽ, đôi môi đỏ mọng tươi tắn, thực sự  chút vẻ  rực rỡ của hoa hải đường mùa xuân. Cô  đầu mỉm , thật sự là xuân đến băng tuyết tan, khoảnh khắc hoa nở ngập trời.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-30.html.]
Đội trưởng thị vệ  rõ cô gái  là đối tượng cần giám sát, nhưng vẫn  giữ  mà thoáng  lén. Chính vì sự phân tâm , Mộ Minh Đường  đóng cửa, biến mất  cánh cửa gỗ chạm trổ quý giá.
 
Đội trưởng thị vệ ngay lập tức lấy  tinh thần, tự cảnh giác. Đừng  cô  là Kỳ Dương Vương phi, chỉ cần cô  là phụ nữ của Vương gia, thì    là  mà đàn ông khác  thể .
 
Mộ Minh Đường trở về phòng,   cửa  ngửi ngửi, mùi vị cay nồng vẫn còn đó, thậm chí còn nồng hơn.
 
Thì  là  thêm gấp đôi lượng thuốc,  trách  cô  thể ngửi thấy. Mộ Minh Đường từ nhỏ   một khả năng đặc biệt,   cũng  hữu dụng lắm, nhưng cô  thể dễ dàng tìm thấy thứ giá trị khi  dạo chợ, và hai viên đá đặt  mặt, cô luôn cảm nhận  viên nào quý hơn.
 
Cha cô từng đùa rằng Mộ Minh Đường  cái mũi của chuột tìm kho báu, trời sinh   khả năng tụ tài.
 
Cô      là chuột tìm kho báu  , nhưng trực giác của cô  nhạy bén, và cô luôn tin  trực giác của . Nếu   khả năng ,   cô  c.h.ế.t bao nhiêu   đường chạy nạn.
 
Bây giờ trực giác  với cô rằng bát cháo   , Mộ Minh Đường  nghĩ nhiều, đổ hết  chậu hoa. May mắn bây giờ trong Ngọc Lân Đường chỉ  hai , Mộ Minh Đường quyết định lấy phần cháo của  để cho Tạ Huyền Thần ăn, còn cô sẽ ăn các món khác. Dù ít nhưng cũng  hơn là uống cháo  thêm thứ  rõ.
 
Khi Mộ Minh Đường đút cháo, Tạ Huyền Thần dường như  phản ứng,  chịu mở miệng. Cô thử nhiều , cháo  đổ khá nhiều. Mộ Minh Đường  còn cách nào, nhẹ nhàng lau sạch hạt gạo bên miệng , : “Kỳ Dương Vương, ngài yên tâm,   lẽ là  hiện tại mong ngài sống khỏe mạnh nhất  đời. Nếu ngài xảy  chuyện,  sẽ là  đầu tiên  sống yên . Ta sẽ  hại ngài.”
 
Mộ Minh Đường  xong, chính cô cũng thấy buồn . Anh đang hôn mê,     lời cô .      trùng hợp , Tạ Huyền Thần thực sự dần dần thả lỏng hàm, Mộ Minh Đường trong lòng vui mừng, nhanh chóng đút cháo.
 
Một bát cháo xong xuôi, Tạ Huyên Thần dường như cạn kiệt sức lực, cơ thể thả lỏng, chìm  giấc ngủ sâu.