Mộ Minh Đường  kìm nén cả ngày, bây giờ cuối cùng cũng  thể  chuyện, cô   ngừng nghỉ, nghĩ gì  nấy, miệng  dừng . Cô  xong,  đỡ Tạ Huyền Thần dậy để đút cháo, phát hiện Tạ Huyền Thần  hợp tác lắm trong việc ăn uống.
 
...Chăm sóc một   trai thật khó quá.
 
Mộ Minh Đường kiên nhẫn từng chút một đút hết bát cháo. Đến khi bát cháo trống , lưng cô  ướt đẫm mồ hôi.
 
Rõ ràng chỉ là đút cơm, mà còn mệt hơn cả nấu một bữa.
 
Mộ Minh Đường lau sạch miệng , đặt Tạ Huyền Thần  ,  mới tự  ăn cơm. Để lâu như , món ăn  nguội  phần nào.
 
Cháo Tạ Huyền Thần uống là phần của cô, và đây là việc lâu dài, để qua mắt   ngoài, cô chỉ  thể  cho họ nghĩ rằng cô ăn  nhiều, mỗi bữa cần nhiều món. Mộ Minh Đường sợ  ngoài nhận , nên cố ý  cho từng món đều  dấu hiệu  ăn qua, giả vờ như cô  ăn mỗi món một ít.
 
Việc còn  giống như buổi trưa, chỉ cần đặt hộp thức ăn trống  ngoài, một lát  sẽ   đến dọn dẹp.
 
Dù là mùa hè, nhưng Ngọc Lân Đường rộng lớn, trong điện  bắt đầu tối dần. Mộ Minh Đường cầm một chiếc đèn,  lượt thắp sáng các ngọn đèn trong phòng ngủ. Cô thắp  một nửa, đột nhiên   , những chiếc cột đỏ thắm, cửa   sâu thẳm, Ngọc Lân Đường khi hưng thịnh, tất cả đèn đuốc đều sáng trưng, sẽ là cảnh tượng huy hoàng thế nào nhỉ?
 
Mộ Minh Đường nghĩ xong  , tiếp tục công việc của . Ngọc Lân Đường  đây huy hoàng thế nào, liên quan gì đến cô chứ? Cô   duyên  thấy Tạ Huyền Thần ở thời kỳ đỉnh cao,  thể cùng   qua những lúc khó khăn nhất, cần  chăm sóc nhất, là đủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-32.html.]
 
Mộ Minh Đường mất nhiều thời gian thắp sáng tất cả đèn từ phía tây đến phía đông của Ngọc Lân Đường, đèn đuốc sáng trưng, trông cũng  vẻ náo nhiệt.  trong điện, từ đầu đến cuối chỉ  hai  mà thôi.
 
Khi đến giờ  ngủ, cô   tắt từng ngọn đèn. Việc  tuy tốn nhiều thời gian  , nhưng Mộ Minh Đường cả ngày   việc gì ,  tiêu tốn thời gian, thì còn  gì khác .
 
Khi Mộ Minh Đường   phòng ngủ, chỉ   thôi cũng mệt. Cô đặt chiếc đèn ở chiếc bàn cao bên cạnh giường, cảm thán: "Trước đây    , nhà giàu chỉ  quanh nhà cũng mệt đến đổ mồ hôi,  còn tưởng đùa, bây giờ mới , hóa  là thật.”
 
Mộ Minh Đường    đại điện sáng đèn, nhẹ nhàng thở dài: “    , một  ở trong nhà lớn thế , thực sự sẽ sợ hãi.”
 
Trời  tối, Mộ Minh Đường  dám về phòng nhỏ của , chỉ còn cách ở  bên cạnh giường của Tạ Huyền Thần. Tạ Huyền Thần nổi danh là sát thần, e rằng ác quỷ cũng  dám đến gần .
 
Mộ Minh Đường   việc gì , chỉ  thể  bên cạnh Tạ Huyền Thần, nghĩ gì  nấy: “Kỳ Dương Vương gia, thì  ngài chính là Võ An Hầu. Nói  thật  hổ, ngài  cứu , nhưng     tên ân nhân. Đến khi  Kinh thành,  mới     về Kỳ Dương Vương Tạ Huyền Thần. Huyền Thần, trời đất huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh tắc, thần tú liệt chương, thật là một cái tên . Khi tiên đế đặt tên , chắc hẳn  đặt  nhiều kỳ vọng  ngài. Ngài cũng  phụ lòng mong đợi của phụ mẫu, quả thật như  trời, sáng rực rỡ.”
 
Nói đến tên, Mộ Minh Đường  khỏi nhớ đến tên . Cô : “Nghĩ ,  thua từ lúc đặt tên .  sinh  ngày mùng một tháng tư, bà đỡ  là con gái, cha   thấy trong sân hoa hải đường nở rộ, liền đặt tên  là Minh Đường. May mà nhà   trồng hoa đuôi chó,  thì với trình độ văn hóa của cha , chắc  thảm lắm.”
 
“Nghe  tên của Tưởng Minh Vy là ứng với câu thơ ‘Thái vi thái vi, vi diệc tác chỉ;  quy  quy, tuế diệc mạc chỉ’. Còn Tấn Vương chắc là  ý nghĩa kiểu như ‘hải nạp bách xuyên, kiêm tế thiên hạ’ nhỉ?” Mộ Minh Đường càng  càng chua xót, vỗ tay : “Cho nên  vẫn   nhiều sách,   con gái , dù  cũng  đặt cho nó một cái tên     ý nghĩa.”
 
“Chỉ  con gái mà   con trai,  vẻ như  thiên vị.” Mộ Minh Đường lẩm bẩm, đột nhiên sững sờ,  đó tự  giễu, “Nghĩ gì con trai con gái, cả đời  của , chắc một đứa con cũng  . Nếu  thực sự mang thai, dù   con của Vương gia  , đều  sống nổi. Cả đời cô độc cũng , yên bình tĩnh lặng, sống một  trong nhà lớn thế , còn gì  hài lòng chứ.”