Mộ Minh Đường kéo chăn, nhẹ nhàng xem vết thương  tay Tạ Huyền Thần. Cô rửa sạch kỹ càng,  thuốc thường xuyên, vết thương  tay  lành nhiều.
 
Mộ Minh Đường cẩn thận đắp  chăn, cẩn thận dỗ  ngủ: “Thế gian  thật  công bằng, Tưởng Minh Vy  bỏ hôn là bỏ,   vẫn  Vương phi, còn  thì , chịu đủ ấm ức nhường chỗ cho cô , cô   một câu,   nhường chỗ,  mệnh thật  công bằng. Họ gả  , chắc Tưởng Hồng Hạo sớm sẽ lên  Tả Tể Tướng, đó chính là Tể Tướng,   Tưởng Minh Vy  Vương phi, nhà họ Tưởng   sẽ huy hoàng thế nào. Suốt đời , e rằng    thấy nhà họ gặp xui xẻo.”
 
“ chuyện  cũng  thể trách hết cho Tưởng Minh Vy, hôn nhân là chuyện của hai , chỉ cần một bên  đồng ý thì  thể thành. Tưởng Minh Vy  thể trở về  Vương phi thuận lợi như ,  trắng  là vì Tấn vương đồng ý. Tấn vương   truy cứu việc cô  mất tích,  khác  thể  gì thêm? Được   yêu thích thật , lúc trẻ theo đuổi tự do, nếu chơi mệt ,  đầu  vẫn  thể gả cho thanh mai trúc mã, thật là vô tư. Sao    một thanh mai trúc mã si tình như  nhỉ?”
 
Mộ Minh Đường cảm thán với Tạ Huyền Thần một hồi, vô cùng tiếc nuối vì   bỏ lỡ cơ hội bồi dưỡng thanh mai trúc mã. Cô thở dài: “ sớm từ bỏ cũng ,   của , cố gắng cũng vô ích, còn gây  sự nghi ngờ. Hai  kim đồng ngọc nữ , tình cảm sâu đậm, còn hơn cả những nhân vật chính trong vở kịch,  đối với họ, e rằng chỉ là một vai hề đáng ghét thôi. Ngay từ đầu  là thế ,  còn  tự nhận rõ, còn dám nghĩ  gả cho Tạ Huyền Giới. Tạ Huyền Giới là ai chứ, ngoài nữ chính thiên mệnh ,    thể để những  phụ nữ khác mơ tưởng?”
 
Mộ Minh Đường thật sự cảm thấy cuộc đời của Tạ Huyền Giới  đáng nể, nỗ lực  ngừng, từng bước tiến lên, là hình mẫu của những  thành công trong sử sách. Ngược  hai  bọn họ, thật là  đúng mực.
 
Mộ Minh Đường một khi  chút màu sắc  kiêu ngạo, chẳng  chút nào của  lớn  vui  buồn vì vật ngoài , còn Tạ Huyền Thần thì , lúc phong quang cũng  kiêu ngạo,  theo ý , kết thù  nhiều,   là  mà sử sách thích ghi chép.
 
Mộ Minh Đường thở dài: “Không trách , Tấn vương càng  càng cao, còn chúng  thì thành  thế . Nếu  sách, nam chính nhất định là  như Tạ Huyền Giới.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-33.html.]
Mộ Minh Đường  xong, thấy thời gian   còn sớm, liền cầm đèn  dậy: “Ta về ngủ đây, ân nhân, chúc ngủ ngon.”
 
Mộ Minh Đường  , lông mi của Tạ Huyền Thần khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn  đủ sức mở mắt. Những năm qua  dần dần phát hiện thuốc  vấn đề, uống  sẽ khiến   mơ màng, ngủ mê mệt  tỉnh. Tạ Huyền Thần phát giác  manh mối  đó  chịu uống thuốc nữa, mỗi  tỉnh  đều đập vỡ bát thuốc, nhưng do lâu ngày  vận động, thường  kiểm soát  sức lực,  đút thuốc cũng  nghỉ ngơi theo.
 
Sau đó  ai dám đến đút thuốc, biến thành đút cháo. Tạ Huyền Thần ban đầu  phát hiện , mãi   mới nhận  trong cháo cũng  thuốc.
 
Anh chỉ đành  đụng đến thức ăn nữa, vì thế cơ thể càng ngày càng yếu, thời gian tỉnh táo càng ít. Gần đây   ý thức thời gian kéo dài hơn, chỉ là quá yếu, thật sự  thể mở mắt, nhưng mỗi ngày  một hai canh giờ,   thể  thấy tiếng động bên ngoài.
 
Anh  thể cảm nhận  trong Ngọc Lân Đường   một nha  mới đến, ,  lẽ   nha , Tạ Huyền   lấy vợ.
 
Người do Tạ Huyền đưa đến, Tạ Huyền Thần  tin một ai.   phụ nữ   khác với  tưởng tượng, ít nhất cô   đổi cháo cho , điều   Tạ Huyền Thần hài lòng.
 
 những lời như mặt trắng nhỏ, ăn mềm cơm, Tạ Huyền Thần    chấp nhận. Hơn nữa, cô     ý gì, tại    nếu  sách, nam chính nhất định là  như Tạ Huyền Giới?
 
Anh Tạ Huyền Thần  chết,    ngày Tạ Huyền Giới  mặt?