Mộ Minh Đường mở khóa xong, ở cuối giường Tạ Huyền Thần, bỗng dưng dám gì. Hai im lặng lâu, cuối cùng Mộ Minh Đường nhỏ giọng : "Vương gia, khóa mở , ngài dậy chút ?"
Cặp còng là nỗi ám ảnh thể quên, dù khi mê man cũng luôn nghĩ tới, nhưng lúc , Tạ Huyền Thần đột nhiên dám động. Mộ Minh Đường bên cạnh lặng lẽ quan sát, một lúc cô nhẹ: "Là quá vô tâm, vương gia bệnh lâu ngày, cần tĩnh dưỡng từ từ, thể vội vàng. Ta thông y lý, bừa, vương gia đừng để tâm."
Mộ Minh Đường dứt lời, thấy Tạ Huyền Thần cố gắng dậy. Mộ Minh Đường sợ hãi, vội vàng tiến tới đỡ , nhưng đẩy : "Không cần."
Tạ Huyền Thần tỉnh lâu, chỉ việc lên cũng tiêu tốn hầu hết sức lực. kiên quyết để Mộ Minh Đường đỡ, tự ở mép giường nghỉ ngơi một lúc lâu, thử vài mới rời khỏi giường.
Hắn vững, cơ thể lảo đảo, Mộ Minh Đường vội vàng tiến lên đỡ lấy . Nhờ cô đỡ, Tạ Huyền Thần mới hai bước mệt mỏi chịu nổi. Mộ Minh Đường lập tức đưa trở giường, đắp chăn kỹ: "Vương gia, , từ từ sẽ thôi."
Tạ Huyền Thần hôn mê quá lâu, dù tứ chi vấn đề gì, nhưng giờ vài bước mệt. Mộ Minh Đường lấy nước, cẩn thận đỡ uống: "Vương gia mới tỉnh quá yếu, nên sức. Dưỡng thêm một thời gian nữa sẽ khá hơn. Dù khóa mở, chúng còn nhiều thời gian."
Tạ Huyền Thần sắc mặt nhợt nhạt, môi gần như còn màu sắc: "Bây giờ ngay cả hai bước cũng khó, chẳng khác gì phế nhân, khóa mở cũng chẳng gì khác biệt."
"Sao khác biệt." Mộ Minh Đường từ từ xuống cạnh giường, áo váy trải dài sàn, màu sắc tươi sáng như hải đường.
"Ngài chỉ mới tỉnh , quá yếu thôi, chắc chắn sẽ khá hơn." Cô , cố tình : "Phải là, vương gia dù yếu cũng mạnh hơn nhiều . Chiếc còng nặng thế , hai tay cũng nhấc nổi, còn ngài chỉ cần giơ tay là nâng lên ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-46.html.]
Lời an ủi thật vụng về, Tạ Huyền Thần nhạt, : "Không tính như thế, dùng tiêu chuẩn thường để so sánh, cơ thể hiện tại vẻ vẫn . so với đây, thì quá khác biệt."
Mộ Minh Đường thực hiểu rõ đạo lý , hổ và thỏ từ đầu thể đánh giá cùng một tiêu chuẩn. Tạ Huyền Thần từng danh tiếng lẫy lừng, đời xưng tụng là Chiến Thần, đều thích bàn luận về tài năng của . Nay tài năng bỗng dưng sụp đổ, những lời chỉ trích gay gắt đến từ công chúng sẽ càng nghiệt ngã hơn so với những bình thường từng nổi danh.
Đặc biệt là đối với Tạ Huyền Thần, chính là hiểu rõ nhất từng như thế nào, bây giờ yếu đuối đến mức dìu , mới là khó chấp nhận nhất. Mộ Minh Đường gì thêm, bởi bất cứ lời nào lúc cũng trở nên yếu ớt. Cô dậy, thu dọn cốc nước và đắp chăn cho Tạ Huyền Thần, nhẹ nhàng : "Từ nhỏ tin mệnh trời định sẵn mệnh định. Theo , khả năng, dù ở cũng thể sống . Thiên tài từ nhỏ vượt qua nhiều , ngẫu nhiên mà , lớn lên, chỉ cần , vẫn thể là thiên tài."
Tạ Huyền Thần đáp , trông mệt mỏi, mắt nhắm . Mộ Minh Đường rời , một lúc, thấy ngủ say mới lặng lẽ đắp kín chăn.
Tạ Huyền Thần dường như ngủ sâu, phản ứng gì. Mộ Minh Đường cảm nhận thái độ mâu thuẫn của đối với sự sống và cái chết. Trong khi hôn mê, cảm nhận vấn đề trong cháo, thà c.h.ế.t đói chứ chịu uống. khi tỉnh , dường như chắc chắn rằng sẽ chết.
Nghe Hậu Tấn Cung Đế giết, cha cũng c.h.ế.t một cách bí ẩn, tín và phó quan của nghi ngờ là do chính tay giết. Một đại tướng đưa lưỡi d.a.o sắc bén hướng về những từng cùng chiến đấu, Tạ Huyền Thần chắc hẳn mang trong cảm giác tội sâu sắc. Vì , bản năng của là đấu tranh để sống, nhưng lý trí thể chấp nhận bản như .
Nhìn khuôn mặt quen thuộc xa lạ , Mộ Minh Đường khỏi thì thầm: "Ngoài mạnh mẽ chống địch, trong trấn áp chư hầu, mới xứng danh Vũ An. Nay phía Bắc giặc Nhung, phía Tây Thổ Phồn, phía Nam Đại Lý, xa hơn nữa còn Hồi Hột, Tây Hạ, kẻ địch bốn bề, mà mười sáu châu Yên Vân cắt , đến nay vẫn là lãnh thổ của ngoại tộc. Thánh thượng tuy rộng mở ngôn luận, nhưng trọng văn khinh võ, chỉ yên bình một góc, dân ngoài kinh thành vẫn sống trong cảnh ngày mai. Đại Nghiệp cần ngài, thiên hạ cần ngài."
Tạ Huyền Thần yên tĩnh nhắm mắt, phản ứng gì, dường như ngủ say. Mộ Minh Đường ngừng một lúc, nhẹ nhàng : "Ta cũng cần ngài. Ta đắc tội với Tưởng Minh Vy nặng, chỉ cần lẻ loi, cô sẽ tha cho . Ta khó khăn lắm mới thời khắc hả hê như thế , nếu sa cơ lỡ vận, thật mất mặt bao."
Mộ Minh Đường bỗng nghẹn ngào, đầu lau khô nước mắt nơi khóe mắt, thấp giọng : "Con đường là do mà thành, ngã thì lên là . Ngài luôn là hùng trong lòng , cứu vớt . Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngài."