Mộ Minh Đường bày biện thức ăn, như thường lệ mang đến  mặt Tạ Huyền Thần. Dù thời gian tỉnh táo của  kéo dài hơn, nhưng để tĩnh dưỡng  nhất, việc ăn uống đều do Mộ Minh Đường phụ trách. Cô  nghĩ ngợi nhiều, chỉ tập trung  việc đút cho  uống canh. Tuy nhiên, Mộ Minh Đường sớm nhận  hôm nay Tạ Huyền Thần  vẻ  đúng lắm.
 
Hắn dường như  tâm sự, im lặng đến kỳ lạ,  giống như  khi.
 
Mộ Minh Đường kiềm chế  hỏi, chờ khi  uống xong bát canh, cô đặt bát và muỗng trở  hộp thức ăn,  mới hỏi: “Vương gia, hôm nay khi ngài tỉnh dậy, ngài  nghĩ   rời  ?”
 
“Không.”
 
Hắn  , Mộ Minh Đường cũng  tiện gặng hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng : “Ngài yên tâm, hiện giờ  và ngài cùng chung một thuyền, một vinh đều vinh, một tổn đều tổn,  sẽ  rời . Hơn nữa, bên ngoài  nhiều  canh gác như , dù    cũng chẳng thể trốn  .”
 
Tạ Huyền Thần  đầu  ánh đèn trong điện. Ngọc Lân Đường  bảy gian điện lớn thông suốt, dù  nhiều màn che chắn nhưng ánh đèn vẫn le lói đến tận thư phòng ở phía đông. Trong đồng tử của Tạ Huyền Thần phản chiếu ánh nến lấp lánh, một lát   hỏi: “Những gian phòng    ai ở, thắp đèn  gì?”
 
“Thắp đèn mới  cảm giác như ở nhà, dù những phòng khác   ai nhưng đây vẫn là chính điện của vương phủ, cần   quy củ.”
 
“Quy củ vương phủ?” Tạ Huyền Thần  nhẹ, : “Hà tất  thế, chỉ tốn công vô ích thôi.”
 
“Không , dù  là vương phi   quyền hành, nhưng quy củ nhất định  . Hơn nữa, cả ngày  cũng chẳng  việc gì ,   trong điện coi như rèn luyện  thể.”
 
Tạ Huyền Thần im lặng một lát,  tựa  gối, : “Nếu nàng  gả cho ,    chịu cảnh  thể  ngoài. Ta  giam cầm là thánh chỉ của tiên đế, giam thì cũng giam , nàng  liên quan gì đến việc ,  cần  lãng phí cuộc đời theo . Đợi vài ngày nữa, khi bên ngoài canh gác lỏng lẻo, nàng lặng lẽ rời  .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-48.html.]
“Ngài   những lời .” Lần  Mộ Minh Đường thật sự tức giận, “Ngài tại  cứ đuổi  ?   ngài khó chịu đến  ?”
 
“Đừng  chơi chữ với ,   mắc bẫy . Nói thẳng , nhà họ Tưởng cho nàng mang theo  ít của hồi môn, nàng chọn lấy một ít vàng bạc dễ bán mang theo. Nếu sợ    phát hiện khi đổi tiền, thì lấy từ kho của vương phủ. Những năm qua  tuy chỉ là cái xác  hồn, nhưng tích góp vẫn đủ, đảm bảo cho nàng nửa đời   lo áo cơm.”
 
“Tại ?” Sự bướng bỉnh của Mộ Minh Đường cũng trỗi dậy, hỏi: “Chúng    lễ, là vợ chồng hợp pháp. Ngài bảo  rời khỏi nhà chồng, hoặc là  góa phụ, hoặc là  gả   nữa, hoặc là  chồng bỏ. Vương gia ngài hiện tại khỏe mạnh,   cải giá, thì là ngài  bỏ  ?”
 
“Nếu nàng nghĩ  cũng .” Tạ Huyền Thần , “Nếu nàng  yên tâm, thì mang theo tờ giấy hòa ly,     của triều đình phát hiện, nàng  thể  là  cho nàng tái giá. Nàng  lấy bút mực ở ngăn kéo  cùng trong thư phòng...”
 
“Ngài còn  xong !” Mộ Minh Đường giận dữ, lập tức  dậy, “Ngài  bản lĩnh thì tự  lấy bút  ,   hầu hạ nữa.”
 
Mộ Minh Đường  xong, cầm lấy hộp thức ăn   về phòng của . Tạ Huyền Thần  trong phòng ngủ  lâu, cuối cùng mới nhận ,     nổi giận với .
 
Từ nhỏ đến lớn,      bao nhiêu  nổi giận, từ nhỏ  là ông trời con trong nhà, ngay cả khi  cha cầm gậy đánh cũng  thể quản nổi ,  mặt hoàng đế cũng  thể mong  bớt ngông cuồng.   , Mộ Minh Đường dám tỏ thái độ với ?
 
Tạ Huyền Thần vô cùng kinh ngạc, mãi lâu  mới  hồn.
 
Một lát , Mộ Minh Đường ăn cơm xong, đặt hộp thức ăn  ngoài. Quản gia theo thường lệ hỏi một câu,  Mộ Minh Đường lườm một cái thật dữ dằn.
 
Quản gia  lườm mà  hiểu tại ,     gì sai?
 
Mộ Minh Đường   phòng,  tức tối  thẳng  phòng của . Một lát , cô  thấy bên ngoài  tiếng động. Cô chạy , thấy Tạ Huyền Thần đang tựa  giường  dậy. Mộ Minh Đường bước tới đỡ ,  một cách công thức: “Ngài hiện  tiện di chuyển, chạm  đồ vật sẽ  kinh động đến  ngoài, để  đỡ ngài thì hơn.”