Sáng sớm, Mộ Minh Đường  dậy từ sớm. Hôm nay Tạ Huyền Thần cũng dậy sớm,  khi  Mộ Minh Đường đút bữa sáng, cô dìu Tạ Huyền Thần  dạo chậm rãi trong phòng ngủ.
 
Thể lực của  bây giờ   hơn  nhiều so với khi mới tỉnh , lúc đầu  vài bước là mặt  trắng bệch, giờ   thể chậm rãi  một vòng trong phòng. Mộ Minh Đường cảm thấy  tiến bộ  nhanh, nhưng Tạ Huyền Thần   hài lòng, thường xuyên tự chê bai .
 
Mộ Minh Đường chỉ  thể dìu ,    động viên: "Không  ai mà, ngài gấp gì chứ? Không , cứ từ từ thôi."
 
Hai  họ sắp  hết một vòng thì cửa chính của trung đường bỗng nhiên  đẩy . Cả Tạ Huyền Thần và Mộ Minh Đường đều giật , lúc đó, từ cửa vọng  tiếng chào hỏi của đám thị vệ: “Chào Thái tử điện hạ.”
 
Là Tạ Huyền Giới? Sao   đến nữa? Mộ Minh Đường sợ hãi, vội vàng tìm chỗ giấu Tạ Huyền Thần. Họ cách giường  xa, nếu hành động nhanh  thể kịp   giường, nhưng thể trạng của Tạ Huyền Thần  thể chịu  động tác mạnh như , hơn nữa, xích sắt bằng huyền thiết   tháo , bây giờ đang   mặt đất.
 
Dù Tạ Huyền Thần  kịp   giường thì cũng   đủ thời gian để bố trí  xích sắt về chỗ cũ.
 
Mặt Tạ Huyền Thần vẫn tái nhợt,  liếc   ngoài, môi mỏng  chút huyết sắc, ánh mắt lạnh lùng, ẩn chứa sự sắc bén.
 
Mộ Minh Đường vẫn đang cuống cuồng tìm chỗ giấu, ngẩng đầu lên  thấy ánh mắt của Tạ Huyền Thần,  khỏi sợ hãi. Cô sững sờ một lúc,  mới nhận  Tạ Huyền Thần định  gì.
 
Trong khoảnh khắc đó, lông tơ  lưng Mộ Minh Đường dựng , cô nhân lúc Tạ Huyền Giới còn đang ở cửa,   thấy động tĩnh trong phòng ngủ, liền vội vàng nắm lấy tay Tạ Huyền Thần, hạ giọng : “Ngài điên !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-50.html.]
Tạ Huyền Thần  nhạt, cúi đầu  cô chế giễu: “Sao? Không nỡ ?”
 
“Hắn  liên quan gì đến ,   nỡ ngài thôi.” Mộ Minh Đường  quan tâm, cũng   lấy   dũng khí, đẩy Tạ Huyền Thần  , kéo tấm bình phong , “Ngài là   dùng sính lễ và đồ ăn của , từng muỗng từng muỗng đút cho đến khi mập mạp như thế . Nếu bây giờ ngài cưỡng ép động thủ, cơ thể ngài   chịu nổi?”
 
Nghe thấy , mặt Tạ Huyền Thần biến sắc,  định  gì đó nhưng  Mộ Minh Đường ngăn : “Ngài bây giờ ăn cơm của ,   quyền phản đối. Ngồi im đó, đừng  mà cử động.”
 
Mộ Minh Đường kéo sáu tấm bình phong , tháo áo khoác ngoài của  , cố ý đặt lên bình phong. Hôm nay cô mặc một chiếc áo lụa mỏng màu đỏ nhạt, bên ngoài khoác áo choàng đỏ thẫm thêu kim tuyến và khăn choàng vàng. Áo choàng và khăn choàng đều  màu sắc nổi bật, đặt  bình phong mực nước, vô cùng bắt mắt.
 
Tấm bình phong  vốn để che giường, khi kéo hết , giường và  đều  che khuất. Tạ Huyền Giới  quen   tự do trong phủ Kỳ Dương Vương, đám  ngoài đều là  của hoàng đế, khi Tạ Huyền Giới ,  cần  báo với  bên trong. Hắn bước  cửa điện, thấy trung đường   , đành  về phía tây.
 
Tạ Huyền Giới  bước đến gian bên tây, đột nhiên thấy  tấm bình phong trong cùng  treo quần áo của phụ nữ. Hắn lập tức nhận  chuyện gì đang xảy , vội vàng lùi  một bước, cúi đầu, ho khẽ một tiếng: “Nhị tẩu,  đến để đưa đồ cho nhị ca. Giờ  tiện  chuyện ?”
 
Ngay lập tức từ  bình phong vang lên giọng  kinh hãi: “Không tiện, ngươi  ngoài!”
 
Tạ Huyền Giới vô cùng bối rối, lập tức  đầu  ngoài, đóng cửa . Hắn thật  ngờ Mộ Minh Đường đang  quần áo, giữa ban ngày ban mặt, quân lính đầy trời, một chút  cẩn thận sẽ  hỏng thanh danh của Tạ Huyền Giới.
 
Nói trắng  là Tạ Huyền Giới  nhận   trai   thành , nếu , chắc chắn  sẽ   mà  gõ cửa, gây  tình huống khó xử .
 
Khi Tạ Huyền Giới đẩy cửa  ngoài, Mộ Minh Đường từ  bình phong thò đầu , xác nhận    khỏi mới thở phào nhẹ nhõm. Bình phong chỉ để che chắn, mờ mờ  thể thấy bóng  đằng , nếu Tạ Huyền Giới  kỹ, thực   thể thấy phía  bình phong  hai bóng .