Bát rơi xuống đất phát tiếng động trầm trầm, thuốc đen tràn khắp nơi. Tỳ nữ lập tức quỳ xuống xin tội, dám ngẩng đầu lên. Nữ quan Tương Nam Xuân, điều từ cung đến phủ Kỳ Dương nội giám, thấy tiếng động, vội vàng chạy đến. Nàng thấy tỳ nữ quỳ đất run rẩy, thuốc đổ đầy đất, lên, thấy Tạ Huyền Thần đang nửa giường, che khuất một nửa bởi bình phong.
Tương Nam Xuân thấy cảnh đó, hiểu ngay chuyện gì xảy , hai lời, kéo váy quỳ xuống, cúi đầu cung kính : "Tỳ nữ đầu việc, vụng về, kinh động Vương gia. Xin Vương gia tha tội."
Tạ Huyền Thần dậy, ánh mắt lướt qua những cô gái lạ, đến đại điện rõ ràng đông hơn nhiều , một cách khó hiểu.
Trước chỉ cần thấy tiếng động, Mộ Minh Đường nhất định sẽ chạy đến ngay. Bây giờ động tĩnh lớn như , lâu nàng vẫn xuất hiện.
Chắc là sẽ xuất hiện .
Những ở cửa vẫn đang quỳ, lên tiếng, ai dám lên. Không là ảo giác của Tạ Huyền Thần , cảm thấy những cô gái sợ quá mức, dù bình thường cũng khiến phụ nữ sợ, nhưng mới gặp tỉnh , cũng đến mức hoảng hốt như .
Tạ Huyền Thần gì, nhàn nhạt bảo: "Nếu là đầu, thì lên ."
Tương Nam Xuân cúi đầu sát đất: "Tạ ơn Vương gia."
Sau đó, Tương Nam Xuân nhẹ nhàng nhéo tỳ nữ một cái, hiệu nàng rời . Rất nhanh đó, tỳ nữ mang thuốc nóng đến, một đội khác theo dọn dẹp mớ hỗn độn sàn.
Tương Nam Xuân thử thuốc mặt Tạ Huyền Thần, chờ một lúc thấy phản ứng gì, mới để tỳ nữ dâng bát thuốc lên: "Vương gia, xin dùng thuốc."
Tạ Huyền Thần hạ mắt bát thuốc, im lặng lâu. Tỳ nữ cầm thuốc run rẩy, càng run rõ rệt, cuối cùng nước trong bát cũng rung rinh theo.
Tương Nam Xuân nhẫn nại chờ đợi, cuối cùng chịu nổi nữa, thử nhắc nhở: "Kỳ Dương Vương, đến giờ uống thuốc ..."
Tạ Huyền Thần liếc mắt một cái, Tương Nam Xuân lập tức im lặng. Hắn để ý, hỏi: "Bây giờ là giờ nào?"
"Hồi Vương gia, giờ Tuất ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-68.html.]
"Ngày bao nhiêu?"
"Ngày mười bốn tháng chín."
"Mười bốn tháng chín." Tạ Huyền Thần lặp , dường như ngày gì đặc biệt. Lúc trong điện đầy , bên ngoài bao nhiêu đôi tai đang ngóng, nhưng trong điện vẫn yên tĩnh đến mức thể tiếng kim rơi. Mọi đều nhanh chóng nghĩ xem ngày mười bốn tháng chín gì đặc biệt, còn Tạ Huyền Thần đang nghĩ, hôm nay là ngày mười bốn tháng chín, hôn mê năm ngày. Năm ngày , Mộ Minh Đường ở ?
Biết tỉnh dậy, Mộ Minh Đường thể xuất hiện, như chỉ một khả năng.
Tạ Huyền Thần gì, đưa tay bảo tỳ nữ: "Đưa thuốc cho ."
Tỳ nữ run rẩy đưa thuốc, Tạ Huyền Thần thấy bát thuốc, lạnh một tiếng trong lòng. Tạ Thụy đề phòng thật chặt, chỉ là bát và thìa uống thuốc mà cũng bằng gỗ. Là sợ đồ sứ bạc sẽ trở thành vũ khí trong tay ?
Cũng quá coi thường , chỉ cần , thứ gì mà thể thành vũ khí?
Tạ Huyền Thần đột ngột dậy, giật lấy thìa gỗ từ tay tỳ nữ, bẻ gãy thành mảnh nhọn. Lúc , tỳ nữ vẫn còn sững sờ, bát thuốc rơi xuống đất, vẫn còn lăn lóc.
Tạ Huyền Thần cầm mảnh nhọn kề cổ họng tỳ nữ: "Nàng ở ?"
Tỳ nữ cuối cùng cũng phản ứng, run rẩy như cầy sấy: "Nô... nô tỳ Vương gia hỏi ai."
Tương Nam Xuân ngờ sự việc xảy như , lúc nàng cũng quỳ xuống : "Nô tỳ đến, thực sự điện hạ hỏi gì. Xin điện hạ nể mặt bệ hạ, tha mạng cho nô tỳ."
Bên ngoài, thị vệ cũng âm thầm nắm chặt chuôi đao, chuẩn sẵn sàng. Tạ Huyền Thần lạnh, cổ tay đột ngột dùng lực, ném mạnh mảnh gỗ xuống đất, mảnh gỗ bay sượt qua tay áo Tương Nam Xuân, cắm nền nhà. Tương Nam Xuân chỉ cảm thấy hoa mắt, tay áo ghim xuống, tỳ nữ xung quanh kêu lên một tiếng, chính nàng cũng mềm nhũn chân tay.
Bên lót gạch nền, một mảnh gỗ bẻ gãy, ném từ xa, thể xuyên qua gạch.
"Không hỏi ai?" Tạ Huyền Thần thu nụ , khuôn mặt , nốt ruồi lệ gương mặt xanh xao gầy gò, trông u ám áp đảo, "Giờ ?"