Chỉ  con cháu ruột của hoàng đế mới  phong  vương, hoàng đế lúc  phong Tạ Huyền Thần  An Vương, chẳng khác nào đặt   cùng địa vị với hoàng tử. Điều  tương đương với việc thừa nhận, Tạ Huyền Thần cũng  quyền kế vị.
 
Hoàng đế  Tạ Huyền Thần  qua khỏi mùa đông năm nay, cảm thấy yên tâm, liền nhớ  lời hứa khi mới đăng cơ,  còn tránh né việc kế vị theo thứ tự  em. Ông  mấy câu  nâng Tạ Huyền Thần lên  vương, còn ban nhiều thưởng vật xuống: "Truyền lệnh xuống, An Vương như con ruột của trẫm,  lớn tuổi nhất, nghi lễ  cao hơn Tấn Vương. Trong ngoài   sơ sót, ai dám lơ là An Vương, trẫm quyết  tha."
 
Các đại thần cúi , đồng loạt đáp ứng. Hoàng đế  xong, nhớ  buổi sáng hôm nay, dường như Thái hậu Lộ cũng  nhiều oán trách. Hoàng đế dừng , gọi đại thái giám bên cạnh, : "Ngươi đến cung Khánh Ninh, truyền chỉ của trẫm cho Thái hậu, An Vương phi tuy xuất  dân gian, nhưng một khi   cửa hoàng gia, bất kể xuất , đều là con dâu của trẫm. Chỉ cần nàng chăm sóc  cho An Vương, đó là công lớn, những việc khác,    khó An Vương phi. Nghe  nữ quan bên cạnh Thái hậu  ủy khuất, ngươi từ kho riêng của trẫm lấy chút thưởng vật,  là trẫm thưởng cho các nàng. Sau ,   trong nội cung, gặp An Vương phi  cung kính,   gây rối phủ An Vương."
 
"Nô tài tuân mệnh."
 
Đại thái giám, thượng thư Thái y viện và các đại thần  lượt cáo lui, trong chốc lát, trong điện chỉ còn  Tạ Huyền Giới một . Hoàng đế từ ngai vàng bước xuống,  ôn hòa mời Tạ Huyền Giới .
 
Tạ Huyền Giới từ chối  rằng  dám, vẫn kính cẩn  chờ  tay Hoàng đế. Hoàng đế hỏi: “Mấy ngày nay ngươi vất vả , lo liệu chuyện  trong ngoài. Dạo gần đây, phủ của họ  yên  ?”
 
“Thưa phụ hoàng, phủ An Vương vẫn yên  như thường, chỉ  các nữ quan của Thái hậu  ủy khuất, ngoài    chuyện gì.”
 
“Vậy thì .” Hoàng đế gật đầu, : “Bị ủy khuất thì cũng đành chịu, trẫm  Thái hậu mất mặt, nhưng   mặt   giễu cợt trẫm, chẳng lẽ trẫm cũng  mất mặt ? Trẫm chẳng  cũng  nhịn  ? Bên Thái hậu, lát nữa ngươi đến khuyên Thái hậu, bảo bà  rộng lòng,    thể nhịn thì nhịn, đừng  gây sự với  đó nữa.”
 
Trong lòng Tạ Huyền Giới cảm thấy buồn ,   ,   thể đoán  Thái hậu sẽ giận đến thế nào. Một Thái hậu uy nghiêm, phái nữ quan tâm phúc  dạy dỗ một Vương phi,  Tạ Huyền Thần đánh mất mặt,  đó    lời an ủi hai  đó. Một Thái hậu ủy khuất đến mức , còn thà  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-82.html.]
 những lời  Tạ Huyền Giới sẽ   với Hoàng đế. Họ đều  rằng Tạ Huyền Thần  sống  qua năm nay, nhẫn nhịn một chút  gì  đáng? Hiện tại họ càng nhẫn nhịn, bên ngoài càng khen ngợi phẩm đức của hoàng cung. So với danh tiếng mà họ  thể nhận , nhẫn nhịn Vương phủ vài tháng chẳng là gì.
 
Tạ Huyền Giới  hiểu rõ, kính cẩn đáp: “Nhi thần hiểu , lát nữa nhi thần sẽ  khuyên mẫu  và Thái hậu.”
 
Hoàng đế thấy Tạ Huyền Giới hiểu rõ,  hài lòng. Ông  vuốt râu, : “Ngươi là đứa con  dạy bảo. Trong  các  , ngươi là đứa hiếu thảo và tài giỏi nhất, giống trẫm nhất.”
 
Tay Tạ Huyền Giới run lên, lời của Hoàng đế chẳng  là một sự ám chỉ gì ? Tạ Huyền Giới cố nén niềm vui sướng, lập tức cúi  : “Phụ hoàng quá khen, nhi thần nhất định  phụ lòng mong đợi của phụ hoàng.”
 
Ánh mắt Hoàng đế hiện lên sự hài lòng, ông  Tạ Huyền Thần như con đẻ của , tất nhiên chỉ là tạm thời,  ông thực sự coi trọng vẫn là Tạ Huyền Giới.  Tạ Huyền Giới còn trẻ, cần  rèn luyện thêm, những lời   thể   sớm.
 
Hoàng đế : “Ngươi và  sống gần ,  , hãy   nhiều hơn,  cần  đến thăm sáng tối, nhưng cách hai ba ngày thì nhất định  đến thăm bệnh. Nếu ngươi  thể , thì để Vương phi của ngươi , để  ngoài thấy ngươi  tôn trọng  trưởng.”
 
“Vâng, nhi thần tuân mệnh.”
 
Hoàng đế  xong, vì  nhắc đến Vương phi của Tạ Huyền Giới, đột nhiên nhớ  một việc: “Ngươi  mới thành   ? Trẫm nhớ, hôm nay hình như là ngày ngươi về nhà vợ?”
 
Hoàng đế  , Tạ Huyền Giới cũng nhớ , đúng , ba ngày về nhà vợ. Tạ Huyền Giới vội tính ngày, phát hiện  qua mất ngày về nhà vợ .
 
Tạ Huyền Giới  ngượng ngùng, mấy ngày nay  bận đến nỗi quên cả đường về nhà,   nhớ đến việc cùng Tưởng Minh Vy về nhà. Trong lòng Tạ Huyền Giới dâng lên chút áy náy, nhưng chỉ thoáng qua  tan biến. Tưởng Minh Vy vốn hiểu  và lý lẽ, chắc chắn sẽ hiểu  khó khăn của . Chỉ là để nàng tự  về nhà, Tưởng Minh Vy sẽ   lời oán trách.