Phu nhân Tưởng vốn nghĩ  tốn nhiều lời lẽ,  ngờ Tưởng Minh Vy  đồng ý ngay: “Mẫu   cần  nữa, con hiểu . Con  tâm ý của Vương gia và phụ ,   con sẽ thường xuyên sang bên đó. Sau  nếu  gì,  hai phần con sẽ để Mộ Minh Đường nhận , nếu  , con sẽ nhường hết cho nàng . Mẫu  thấy như    ?”
 
Phu nhân Tưởng mừng rỡ, nắm tay Tưởng Minh Vy  ngớt lời khen ngợi: “Con nghĩ thông suốt là  , quả nhiên phụ  con   sai, lấy vợ  lấy  hiền, con sinh   là  hiền hậu. Hôm nay là ngày phong thưởng bên đó, nàng  dù  cũng mang danh nghĩa dưỡng nữ của phụ  con, chúng   hỏi thăm  . Hay là, mẫu   cùng con đến phủ An Vương một chuyến?”
 
Tưởng Minh Vy trong lòng  nhạt, còn  hôm nay đến vì nàng, mẫu  rõ ràng  sắp xếp  thứ. Theo nàng thấy, e rằng hôm nay đến thăm nàng là giả,  phủ An Vương chúc mừng mới là thật.
 
Dù  cũng là cha  ruột của , Tưởng Minh Vy nhịn  ,  : “Được. Mẫu , con   y phục sẽ  ngay.”
 
“Mau  .” Phu nhân Tưởng   Tưởng Minh Vy đang nghĩ gì, mỉm  tiễn nàng  ngoài. Tưởng Minh Vy từ từ  xa, phu nhân Tưởng  theo bóng dáng con, bỗng cảm thán.
 
Cô gái đó, thật sự  giống Tưởng Minh Vy. Lần đầu tiên phu nhân Tưởng gặp Mộ Minh Đường, nàng mới mười hai tuổi, nét mặt còn  nở nang,  vì chạy nạn mà đen gầy, chỉ cần  đôi mắt đó, thật sự  vẻ kiên cường như Tưởng Minh Vy.   khi đưa về nhà nuôi vài tháng, Mộ Minh Đường trở nên trắng trẻo,  thêm ăn uống đầy đủ, dáng  cũng dần cao lên. Nhìn kỹ, hai  thật   giống .
 
 Mộ Minh Đường thật sự  nỗ lực, cũng   lời, phu nhân Tưởng  gì, chỉ cần  một , Mộ Minh Đường tuyệt đối  phạm sai lầm  thứ hai. Mộ Minh Đường ở Tưởng gia hơn một năm, thật sự là năm phu nhân Tưởng thoải mái nhất. Mộ Minh Đường cử chỉ lời   giống đứa con gái  mất tích, nhưng tính cách  hiểu chuyện hơn nhiều.
 
Có lẽ, đó là cô con gái  hảo trong tưởng tượng của phu nhân Tưởng. Lấy  những điều   nhất của Tưởng Minh Vy, nhưng   sự kiêu ngạo và bướng bỉnh của nàng. Phu nhân Tưởng thậm chí  kìm  mà nghĩ rằng, nếu hôm nay  đây là Mộ Minh Đường, bà tuyệt đối  cần tốn nhiều thời gian để thuyết phục con gái. Việc chính còn  bắt đầu , chỉ riêng việc an ủi con gái  tốn  bao nhiêu lời lẽ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-86.html.]
Phu nhân Tưởng   vì , nhẹ nhàng thở dài. Bà nghĩ đến phủ bên cạnh,  con gái cũng là Vương phi, cũng là "con gái" của bà,  khỏi cảm thán tạo hóa trêu ngươi.
 
Lúc quyết định đưa Mộ Minh Đường về kinh, thật  phần lớn là do phu nhân Tưởng  nỗi đau buồn và thương xót  mờ mắt, mới nghĩ  biện pháp   cách . Sau khi trở về, phu nhân Tưởng  dần tỉnh táo , thậm chí  nghĩ đến việc cho Mộ Minh Đường một ít bạc  đưa nàng trở . Ai ngờ , Mộ Minh Đường  vượt qua  thử thách mà Tưởng gia đặt  cho nàng,  những điều kiện mà phu nhân Tưởng cũng thấy hà khắc, nàng vẫn kiên trì vượt qua.
 
Nếu     Mộ Minh Đường    gả cho  sống dở c.h.ế.t dở, nổi giận đùng đùng, phu nhân Tưởng  nghĩ rằng Mộ Minh Đường     đổi. Phu nhân Tưởng khẽ  lắc đầu, một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi mà  thể diễn xuất đến mức ,   nên cảm thán  và Tưởng Hồng Hạo    đúng  nên cảm thán tâm tính của Mộ Minh Đường.
 
Người   ba phần do trời định, bảy phần nhờ phấn đấu, nhưng thật sự những chuyện  đời khiến    thở dài. Mộ Minh Đường vốn chỉ là con gái nhà buôn, thậm chí  bước chân  cửa cao, giờ  trở thành Vương phi  đầu kinh thành. Nếu   Tạ Huyền Thần  sống lâu, vận mệnh của Mộ Minh Đường   sẽ khiến bao nhiêu cô gái ghen tị.
 
Phu nhân Tưởng nghĩ xong tự thấy buồn , bà nghĩ gì thế , chẳng lẽ   mê ,   nghĩ đến những chuyện . Dù    phấn đấu bảy phần, nhưng nếu trời  cho ba phần đó, thì cũng chẳng thành việc gì. Như Minh Vy,  trời ban cho năm phần đường, nhà  đẻ  trải thêm ba phần, Tưởng Minh Vy chỉ cần tự  hai phần là đủ.
 
Còn Mộ Minh Đường, dù  may mắn tuyệt vời, cũng chỉ mới   một phần trong cả trăm phần mà thôi. Còn  chín mươi chín phần, nàng  chắc chắn  thể vượt qua.
 
Trong Ngọc Lân đường, Mộ Minh Đường đỡ Tạ Huyền Thần từ giường  dậy. Tạ Huyền Thần phần lớn thời gian trong ngày đều mê man,  đây mỗi ngày tỉnh dậy  hai canh giờ, Tạ Huyền Thần  thể    sự đỡ đần của Mộ Minh Đường  một nén nhang. Tuy nhiên, mấy ngày  bệnh tái phát, thể lực của Tạ Huyền Thần cạn kiệt,  trở về tình trạng như lúc mới tỉnh.
 
Mộ Minh Đường đỡ   từng bước chậm rãi, Tạ Huyền Thần  thấy tiếng động bên ngoài, hỏi: "Hôm nay ai đến,  ồn ào thế?"
 
Mộ Minh Đường   ngoài một cái, : "Ồ, ngài  bên ngoài . Hôm nay trong cung đưa thưởng đến."