Tưởng Minh Vy giận dữ,   từng  nàng rung động chê bai  mặt  đủ tệ,  còn  tình địch cũ  bên cạnh, mỉm  chế giễu, thật là  chịu nổi. Tưởng Minh Vy mặt mày khó coi, định lên tiếng châm chọc, nhưng  phu nhân Tưởng nhanh chóng ngăn .
 
“Minh Vy.” Phu nhân Tưởng giữ tay nàng, ánh mắt rõ ràng cảnh cáo, “An Vương điện hạ và An Vương phi là  trưởng của con,  như cha, tỷ như ,   vô lễ với  .”
 
Tưởng Minh Vy chỉ  thể nén giận. Người khác chế giễu nàng,  chỉ  thể phản bác mà còn   gượng đáp lời: “Không dám nhận là tỷ tỷ. Minh Vy tự  tài mọn,  xứng đáng,   Tấn Vương phi là nhờ Hoàng thượng  chê. Minh Vy luôn kính cẩn, chỉ mong lấy đức để  sáng tỏ, phụng sự Tấn Vương,  phụ lòng Hoàng thượng. Còn về việc  Tấn Vương yêu quý,   thật  dám nhận.”
 
Mộ Minh Đường  : “Tấn Vương phi quá khiêm tốn , Tấn Vương đối với nàng tình sâu nghĩa nặng, ai thấy cũng cảm động. Nếu Tấn Vương  thực sự yêu nàng, thì các nam nhân khác trong thiên hạ nào dám  yêu vợ thương vợ chứ?”
 
Tạ Huyền Thần  hiểu   trong lời  của Mộ Minh Đường  chút ghen tuông,  cảm thấy  thoải mái, nhướn mày : “Thế còn ?”
 
Mộ Minh Đường đang nghĩ cách đáp trả Tưởng Minh Vy,  ngờ    bên cạnh  khó. Nàng  chút bối rối,    Tạ Huyền Thần, ánh mắt  ngừng  hiệu về phía ngoài: “Vương gia tất nhiên  giống ,  đang  về những  đàn ông khác ngoài vương gia.”
 
Mộ Minh Đường liên tục nháy mắt  hiệu, Tạ Huyền Thần cuối cùng cũng kiềm chế,  tiếp tục phá đám nàng. Phu nhân Tưởng và Tưởng Minh Vy  ở phía ,  thấy hai  mặc trang phục phối hợp với , ánh mắt trao ,   hợp ý, trong lòng cảm giác như  đổ một hũ giấm chua.
 
Quá chua, phu nhân Tưởng gần như  thể  yên. Hôm nay bà đến phủ An Vương chủ yếu để bày tỏ thái độ, nhưng cũng  khỏi  xem tình hình của Mộ Minh Đường. Trong tưởng tượng của phu nhân Tưởng, Mộ Minh Đường lấy một  chồng bệnh tật, lúc nào cũng  thể qua đời, dù   lóc than thở thì cũng  âu sầu, tự trách.
 
Phu nhân Tưởng vốn cho rằng Mộ Minh Đường trong lòng chắc chắn oán trách họ, nhưng con  cần  đủ, Mộ Minh Đường dù  cũng là con nuôi,  thể so sánh với con ruột. Phu nhân Tưởng  khuyên Mộ Minh Đường  chấp nhận  phận, bà  chuẩn  sẵn cả bụng lời lẽ,  ngờ khi gặp Mộ Minh Đường, nàng  hề tỏ  u uất, ngược  còn trông  khỏe mạnh, tươi tắn,  chuyện với Tạ Huyền Thần một cách tự nhiên, trông  vẻ như vợ chồng  hòa hợp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-90.html.]
 
Điều  khiến phu nhân Tưởng cảm thấy khá lúng túng,  mới khuyên nhủ con gái vì chuyện chồng  về nhà,  đầu  đến đây, gặp con nuôi mà bà tưởng rằng đang trong tình cảnh bi đát,   cảnh phô bày hạnh phúc.
 
Tưởng Minh Vy và Mộ Minh Đường xuất giá gần cùng thời điểm,  cùng gả  hoàng thất, nên   thường đem họ  so sánh. Thực , đó chỉ là cách để   nâng cao vị thế của một , bằng cách dìm  . Một bên là câu chuyện môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã, một bên là cuộc hôn nhân chính trị rõ ràng, ai mạnh ai yếu đều dễ thấy.
 
Câu chuyện thanh mai trúc mã ai cũng ngưỡng mộ, các cô gái  thể lấy hoàng tử đều đổ  cho điều , và họ  chế giễu Mộ Minh Đường từ một nàng chim sẻ trở thành phượng hoàng. Tuy phu nhân Tưởng  thèm quan tâm đến những lời bàn tán của đám phụ nữ dân gian, nhưng trong lòng bà vẫn luôn  cảm giác ưu việt.
 
 thực tế  khiến phu nhân Tưởng    . Ái nữ của   than phiền vì bảy ngày thành    đêm động phòng, còn Mộ Minh Đường,   coi thường,  đang hưởng hạnh phúc,  phong  Vương phi, còn nhận  lời xin  gián tiếp từ Thái hậu. Ngay cả trong phủ Vương, nàng cũng đỡ tướng công  gặp khách, hai  sánh vai , nhan sắc tương xứng,   tự nhiên, thật sự thoải mái.
 
Phu nhân Tưởng cảm thấy mất mặt, nhưng ngay  đó nghĩ đến việc Tạ Huyền Thần  sống qua mùa đông năm nay, bà cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhìn Mộ Minh Đường với ánh mắt từ khó xử chuyển thành thương hại.
 
Thật đáng thương, thực   họ, cặp đôi   xứng đôi. Đáng tiếc thật.
 
Mộ Minh Đường nhận thấy ánh mắt phu nhân Tưởng  đổi, sự  đổi  khiến nàng  khó chịu. Mộ Minh Đường  quá quen với ánh mắt thương hại ,  những  thật vô vị, khi họ thương hại  khác, họ  nghĩ xem  đó  cần sự thương hại của họ  .
 
Mộ Minh Đường  nhẹ với phu nhân Tưởng, : “Ta và Vương gia  chuyện luôn như , khiến phu nhân Tưởng   chê .”
 
Ánh mắt phu nhân Tưởng càng trở nên thương cảm, bà  Mộ Minh Đường như thể thở dài, : “Vương phi  gì . Dù con  ở Tưởng gia lâu, nhưng trong lòng  con  khác gì con ruột. Nay thấy con sống hạnh phúc bên An Vương,  vui mừng  hết.”