Hiện nay, vương phủ yên tĩnh đến lạ thường, bất kỳ yến tiệc cuộc gặp gỡ nào. Sau khi Mộ Minh Đường và Tạ Huyền Thần dùng bữa, các nha dọn dẹp bàn ăn, còn việc gì khác ngoài chuẩn ngủ.
Các nha quen thuộc đường , đem đồ đạc phòng ngủ, trải giường xong xuôi lượt lui . Khi cửa gỗ đóng , Mộ Minh Đường đang tháo mũ miện cho Tạ Huyền Thần gương mới hỏi: “Vừa hỏi Tương Nam Xuân, các thái y trực đêm ở Học Trai. Học Trai ở ?”
“Đi về phía đông từ Vân Thụy Trai, qua Tĩnh Trai thêm một đoạn là đến. Nó đối diện với Tĩnh Trai, chỉ cách một con sông.”
Mộ Minh Đường nhớ tuyến đường trong vương phủ, thì vẻ hiểu mà cũng hiểu lắm. Nàng gật đầu, : “Ngày mai sẽ tìm cơ hội về phía đông xem. , trong phủ còn một hồ nước, là cái ngài ?”
“Không , hồ nước còn xa hơn về phía đông. Khi xây dựng, dẫn nước từ suối ngoài , nước là nước sống, sạch hơn nước đọng.”
Mộ Minh Đường Tạ Huyền Thần, tháo mũ miện, chải tóc cho . Nghe lời Tạ Huyền Thần , nàng nhịn “chậc” một tiếng.
“Ta từng ở Tĩnh Trai, nước ngoài cửa sổ rộng, cứ tưởng đó là hồ trong vườn, hóa , .”
“Tất nhiên .” Tạ Huyền Thần khẽ, “Chỗ đó nhiều nhất chỉ là cái ao nhỏ.”
“Ao nhỏ…” Mộ Minh Đường lẩm bẩm nhắc , khỏi cảm thán, “Xa hoa quá, các ngài những vương tôn quý tộc thật là quá đáng!”
Tạ Huyền Thần nàng chọc , bây giờ tóc xõa , trong mắt phản chiếu ánh nến, nụ trông trong sáng và vô hại. Mộ Minh Đường đang cầm tóc , từ trong gương thấy nụ của , động tác chải tóc khẽ dừng .
Thật là tội , nếu đời vương tôn quý tộc đều diện mạo như , gì nàng cũng sẵn lòng cho. Tạ Huyền Thần thấy Mộ Minh Đường lúc thì ngây , lúc thì thở dài, kỳ lạ hỏi: “Nàng nghĩ gì , mà thở dài thế?”
Mộ Minh Đường lắc đầu: “Không gì. Nỗi sầu của dân thường ngài sẽ hiểu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-96.html.]
Tạ Huyền Thần câu nhướn mày, Mộ Minh Đường những câu như “vương tôn quý tộc” và “dân thường” một cách tự nhiên, chứng tỏ trong lòng nàng nghĩ là một trong đó, nàng hề ý thức rằng trở thành vợ của . Tạ Huyền Thần nghĩ đến đây tự giễu, căn bản thể cho Mộ Minh Đường tương lai, gì tư cách yêu cầu nàng?
Mộ Minh Đường theo thói quen cảm thán về sự đáng ghét của giàu, nhận sự đổi nhỏ trong tâm trạng của Tạ Huyền Thần. Nàng chải tóc cho Tạ Huyền Thần, để nó rủ xuống vai.
Nhìn thế càng giống một gã trai vô hại. Mộ Minh Đường thầm ghen tỵ, một nam nhân như , tóc đen bóng, rủ xuống lưng mềm mại, cầm trong tay cảm giác tuyệt. Nàng đỡ Tạ Huyền Thần dậy, nhịn hỏi: “Tóc ngài là tự nhiên thẳng mượt thế ?”
“Ừ.” Tạ Huyền Thần gật đầu mấy để ý, Mộ Minh Đường mà trong lòng ghen tức sôi lên. Hôm nay vì ngoài, Tạ Huyền Thần mặc áo dài màu đen tím, tuy nhưng giờ ngủ thì bất tiện.
Mộ Minh Đường khẽ ho một tiếng, mắt dám thẳng Tạ Huyền Thần: “Mặc áo ngoài thế ngủ , giúp ngài cởi áo ngoài nhé?”
Tạ Huyền Thần nén , điềm tĩnh, từ tốn gật đầu: “Ừ.”
Tạ Huyền Thần quá bình thản, như thể quen từ lâu. Mộ Minh Đường thấy Tạ Huyền Thần để ý chút nào, so với , nàng trông như một kẻ nhà quê.
Học một mà mười, Mộ Minh Đường cũng dần trở nên điềm tĩnh. Nàng vòng phía , tháo cúc áo ở cổ áo của Tạ Huyền Thần, đó đưa tay giải đai lưng của .
Khi chạm cơ thể Tạ Huyền Thần, nàng phát hiện cứng như sắt. Mộ Minh Đường nghĩ nhiều, tháo đai lưng : “Người ngài căng cứng như ?”
“Nói bậy.” Tạ Huyền Thần suy nghĩ, lập tức phủ nhận: “Ta lúc nào cũng .”
Được , Mộ Minh Đường tranh cãi. Sau khi tháo áo ngoài, lớp áo trong cần , cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Đây là đầu tiên trong đời Tạ Huyền Thần một nữ tử cởi quần áo cho. Hắn căng thẳng chút tiếc nuối, còn từng cởi áo một nữ tử nào, ngược Mộ Minh Đường chiếm .