Theo lệ, Tạ Huyền Thần trở  giường,  Mộ Minh Đường   bình phong  áo. Những việc    qua một   hôm qua, hôm nay    quen thuộc, ngay cả tiếng vải cọ xát cũng  còn ngượng ngùng như hôm qua. Mộ Minh Đường  áo trắng tinh, thổi tắt nến, chầm chậm mò mẫm trở .
 
Mộ Minh Đường trèo lên giường, mò mẫm   trong chăn. Nàng   giường,  thấy  thở bên cạnh, kỳ lạ    cảm giác yên lòng.
 
Vương phủ rộng lớn,  hầu đầy rẫy, giàu sang lộng lẫy, nhưng chỉ   bên cạnh mới  thể tin tưởng. Lúc   cạnh ,   cảm giác nương tựa  .
 
Mộ Minh Đường cũng cảm thấy suy nghĩ  của  thật  đúng lúc. Không  là do vỡ lẽ  là do quen , hôm nay   giường, nàng nhanh chóng  cảm giác buồn ngủ.
 
“Lão thái y đó trực đêm  ngày Tứ, ngày mai  sẽ thăm dò đường, đến đêm thứ tư,  khi tắt đèn ngài ở  phòng trông chừng,  sẽ lẻn  ngoài tìm . Nếu các nha  bên ngoài  thấy động tĩnh gì, ngài nhất định  giúp  che giấu.”
 
Tạ Huyền Thần khẽ đáp một tiếng. Mộ Minh Đường xoay , nhỏ giọng ngáp một cái: “Cảm ơn ngài,  ngủ  đây. Chúc ngủ ngon.”
 
Mộ Minh Đường  xong  lâu,  thở trở nên đều đều, rõ ràng là  ngủ. Tạ Huyền Thần thầm thán phục, tâm trạng ăn ngon ngủ  như ,   khỏi khâm phục.
 
Đêm nay  trăng, Tạ Huyền Thần mở mắt   bóng tối, lờ mờ  thấy tiếng mưa ngoài cửa sổ. Khi Mộ Minh Đường lên giường  hạ màn giường xuống, bên ngoài  thứ đều mờ ảo, tiếng mưa rơi tí tách  mái hiên tạo thành âm thanh rả rích.
 
Mưa đêm kèm theo gió thu, vốn là cảnh  buồn, nhưng  thấy  thở nhẹ nhàng bên cạnh,  mang đến cho Tạ Huyền Thần một cảm giác yên tâm  gì sánh . Ngoài cửa sổ  mưa, bên cạnh  ,  lẽ đây là cảm giác an  khắc sâu trong ký ức con .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-97.html.]
Tạ Huyền Thần theo tiếng mưa tí tách, cũng dần dần chìm  giấc ngủ.Sáng hôm , Mộ Minh Đường thức dậy từ sớm, phát hiện trong phòng  lạnh. Nàng thu cánh tay đặt ngoài  trong chăn để ấm lên, cuối cùng   nhưng vẫn   dậy.
 
Mộ Minh Đường  cử động, nha  bên ngoài   thấy tiếng. Nha  khẽ gõ cửa: “Vương phi,   dậy  ạ?”
 
Mộ Minh Đường cẩn thận vòng qua Tạ Huyền Thần,  lên bậc thang, vén tóc rối bời  vai  : “Vào .”
 
Các nha   lượt ,  sự phục vụ của họ, Mộ Minh Đường rửa mặt, súc miệng. Nha  bưng đồ lui  phía , nhường đường cho những  khác mang y phục.
 
Các nha  bưng khay đựng các loại áo choàng, hỏi: “Vương phi, hôm nay   mặc bộ nào?”
 
Theo ý của Mộ Minh Đường, tất nhiên  mặc thứ gì tươi sáng một chút. Nàng ở nhà họ Tưởng một năm rưỡi, chịu đủ việc bắt chước Tưởng Minh Vy, ngày nào cũng mặc đồ màu xám trắng, thật bức bối. Tuy nhiên, đất nước hiện nay loạn lạc, yêu cầu đối với phụ nữ cũng ngày càng nghiêm ngặt, triều đình khuyến khích phụ nữ giữ gìn đức hạnh, chuộng sự thanh tao, y phục cũng  nhạt và nhẹ nhàng.
 
Phong cách của Tưởng Minh Vy mới là cái mà thẩm mỹ chủ lưu yêu thích.  Mộ Minh Đường   thích, nàng  chán ghét việc bắt chước Tưởng Minh Vy, nàng  mặc thứ gì  thích. Nàng chọn váy xếp ly màu đỏ tươi, phối áo ngắn màu trắng, giảm bớt vẻ rực rỡ của váy, khoác thêm áo khoác tay rộng màu xanh lam thêu vàng, tay áo quấn khăn choàng màu vàng.
 
Đỏ, xanh và vàng đều là màu nổi bật, theo ý các nha , một bộ y phục chỉ cần chọn một màu  đủ nổi bật, nhưng Mộ Minh Đường  chọn cả ba màu. Các nha  thầm than, xuất  quyết định nền tảng, quả nhiên là  từ dân gian đến, thẩm mỹ thật tệ.
 
Kết quả khi Mộ Minh Đường mặc xong,  trông thật sáng sủa và rực rỡ. Mộ Minh Đường vốn dĩ  dung mạo tươi tắn như hoa hải đường,  đây mặc màu xám trắng,    , nhưng y phục quá nhạt nhẽo,   mờ nhạt cả dung mạo nàng. Bây giờ, ba màu sắc rực rỡ hòa quyện, y phục đủ nổi bật,   cho dung mạo của Mộ Minh Đường thêm phần tươi tắn, khí sắc  .
 
Giữa một đám nha  mặc màu xanh nhạt, xám trắng, Mộ Minh Đường với bộ y phục đỏ rực và xanh lam thật sự nổi bật như hoa nở giữa vườn. Những nha   đó còn chê bai thẩm mỹ của nàng bây giờ  thành phẩm, đều thấy  như mất hết màu sắc, trông thật nhạt nhòa, chẳng khác nào nền màu xám.