Mộ Minh Đường gật đầu: “Các ngươi lòng. Nếu Tấn Vương và Tấn Vương phi nhất quyết tận hiếu, cũng ngăn cản. hôm nay các ngươi đến sớm, đang dùng bữa, nên chậm trễ một chút. Tấn Vương và Tấn Vương phi sẽ trách chậm trễ chứ?”
“Sao thể trách .” Tạ Huyền Giới chắp tay: “Là suy nghĩ chu đáo, lỡ việc dùng bữa của nhị tẩu. Xin nhị tẩu đừng trách.”
Mộ Minh Đường hai mặt, nở nụ từ ái: “Hậu bối ngoan ngoãn khéo léo ai cũng thích, thể trách các ngươi ? Sau nếu con, nhất định sẽ dạy nó học theo Tấn Vương, nó chỉ cần một nửa sự hiếu thuận của các ngươi, mãn nguyện .”
Sắc mặt của Tạ Huyền Giới và Tưởng Minh Vy đều trở nên kỳ lạ. Bị đồng trang lứa coi như con cái, quả thật là trải nghiệm dễ chịu. Tạ Huyền Giới giỏi che giấu cảm xúc, những lời vô lễ , mặt vẫn biểu lộ gì, còn Tưởng Minh Vy giỏi như Tạ Huyền Giới, lúc sắc mặt lộ chút vui.
Tưởng Minh Vy trong lòng thầm, còn con, đúng là chuyện nực . Mộ Minh Đường thật tự lượng sức, nàng cả đời định sẵn ở góa, lấy mặt mũi mà tưởng tượng về con cái ?
Nói cũng sợ khác chê.
Tưởng Minh Vy hôm nay đến gặp Mộ Minh Đường vốn mang ý định khoe khoang, nàng tối qua cuối cùng cũng động phòng, chính thức từ tiểu thư khuê các bước hàng ngũ phu nhân quý tộc. Mặc dù đêm động phòng hoa chúc như nàng mong đợi, nhưng Tưởng Minh Vy nghĩ đến việc Mộ Minh Đường bên cạnh cả đời cũng cơ hội trải nghiệm đêm động phòng, cảm thấy hài lòng, trong lòng tràn đầy sự thương hại ác ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-99.html.]
Vì sáng nay Tưởng Minh Vy đến gặp Mộ Minh Đường, đặc biệt mặc y phục trễ vai, bên ngoài khoác áo ngắn màu lục biếc, bên ngoài nữa là áo dài màu xanh nhạt. Tưởng Minh Vy hài lòng với sự phối hợp , tông màu nhạt thanh tao, thể hiện vẻ yếu ớt, so với gu thẩm mỹ của Mộ Minh Đường thì cao cấp hơn nhiều.
Tưởng Minh Vy cố ý tỏ vẻ mệt mỏi, chịu nổi, đổi tư thế liên tục. Mộ Minh Đường chiếm lợi thế từ Tạ Huyền Giới, tâm trạng vô cùng sảng khoái, đầu thấy Tưởng Minh Vy mệt mỏi, yên, liền hỏi: “Tấn Vương phi cứ yên , chẳng lẽ thể khỏe?”
Tưởng Minh Vy cứng đờ, ngờ Mộ Minh Đường hỏi thẳng như . Nàng quả thật truyền đạt ý , nhưng chuyện riêng tư như thế giữa các nữ nhân chỉ cần hiểu ngầm, Mộ Minh Đường hỏi thẳng như ?
Tưởng Minh Vy cứng đơ mặt, lén Tạ Huyền Giới một cái, lúc nếu Tạ Huyền Giới giải vây, vài câu cũng đủ giúp nàng giữ thể diện. Tạ Huyền Giới vẫn vững, nhận ý đồ của nàng, thậm chí còn tỏ vẻ hài lòng: “Vô lễ, đến thỉnh an nhị tẩu, thể thất thố như ?”
Sắc mặt Tưởng Minh Vy lập tức cứng . Mộ Minh Đường , ánh mắt tò mò hai bọn họ. Nàng ban đầu thật sự hiểu, nhưng bỗng nhiên mắt nàng tinh tường, thấy vết đỏ mờ cổ Tưởng Minh Vy. Mộ Minh Đường nhớ đến biểu hiện yên của Tưởng Minh Vy , lập tức hiểu .
Mộ Minh Đường thoáng chốc mặt đỏ bừng, nàng ngượng ngùng ho khẽ một tiếng, vội vàng cầm chén lên che đậy. Cuối cùng nàng cũng hiểu câu hỏi của ngây thơ và dại khờ đến mức nào, nhưng Mộ Minh Đường cũng cảm thấy oan ức, ai mà bọn họ tối qua gì chứ. Họ kết hôn bảy tám ngày , thấy nữ nhân mặt mày tái nhợt, yên, bình thường đương nhiên nghĩ là do bệnh tật, ai mà ngờ là chuyện khác?
Tiền sảnh chìm một khí ngượng ngùng khó tả, Mộ Minh Đường thực sự thế nào để xóa tan tình huống . lúc đó, một nha từ cửa bên nhanh chóng bước , hành lễ với Mộ Minh Đường và : “Vương phi, vương gia tỉnh.”