Chính vì lý do , Nhϊếp Gia Mẫn dù cho cô điện thoại, nhưng Tạ Uyển Oánh cơ bản dám gọi điện phiền giáo sư nếu việc gì đặc biệt.
“Em , sư .” Tạ Uyển Oánh tỏ vẻ hiểu.
Vân Vũ
Ngồi xe, Tạ Uyển Oánh nhớ nghĩ, Không hôm nay cô giáo Lỗ đến hội nghị giao lưu ? Cô nhớ tối hôm đó, khi cháu trai của thầy, Trương Thư Bình, tỏ hào hứng với hội nghị giao lưu, thầy dẫn cháu đến xem. Có thể hôm nay đến thì ngày mai đến?
Nếu thầy ngày mai cũng đến thì ? Tạ Uyển Oánh nhíu mày.
Gọi điện thoại về khoa, tiền bối bảo cô cần về bệnh viện, cứ về trường nghỉ ngơi. Sáng hôm , cô dậy sớm, vội vàng đến bệnh viện. Nghe chiều hôm qua, của khoa Ngoại L*иg n.g.ự.c đến khoa để thảo luận phẫu thuật cuối, thảo luận chi tiết về việc hợp tác giữa hai khoa trong quá trình phẫu thuật. Không đến , cô rõ lắm vấn đề thảo luận hội nghị, hy vọng thể gặp đồng nghiệp để hỏi.
Sáu giờ sáng, hôm nay chắc là ngày bận rộn nhất của khoa. Có ba ca phẫu thuật phát sóng trực tiếp, các bác sĩ tham gia cần đến khoa để chuẩn .
Các điều dưỡng vội vàng chuẩn phẫu thuật cho bệnh nhân để đưa xuống phòng mổ. Bác sĩ trực đêm qua hình như vẫn đang ngủ.
Hành lang khoa vẻ khá yên tĩnh, chắc là phần lớn bác sĩ đến.
Vừa rẽ văn phòng bác sĩ, chuẩn lấy bệnh án của bệnh nhân để xem ghi chép thảo luận phẫu thuật, Tạ Uyển Oánh đột nhiên dừng ở cửa, nghĩ hoa mắt , ngập ngừng gọi: “Cô giáo Lỗ?”
Cô giáo Lỗ đúng là mẫu mực của một thầy, dẫn theo cháu trai là sinh viên y khoa Trương Thư Bình tới lui trong văn phòng bác sĩ, tham quan giảng bài tại chỗ: “Khoa Ngoại Gan Mật, khoa nổi tiếng nhất bệnh viện chúng . Đừng sờ lung tung đồ đạc bàn, sẽ chê tay cháu bẩn.”
“Ai?” Trương Thư Bình nghi hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-1007.html.]
“Không tay cháu thật sự bẩn, mà là ở đây sợ lây nhiễm bệnh. Viêm gan B chuyện đùa. Sợ họ lây bệnh cho cháu, cũng sợ cháu lây bệnh cho họ.”
Bác sĩ hiểu rõ hơn bình thường về sự nguy hiểm của bệnh tật, vì trong lòng càng chú ý đến những việc nhỏ nhặt .
“ viêm gan B chủ yếu lây qua đường m.á.u mà?”
“Viêm gan B cũng lây qua dịch cơ thể.” Cô giáo Lỗ , định lấy thước gõ đầu cháu trai: “Ở đây ở ngoài, chắc chắn nhiều bệnh nhân viêm gan B, khắp nơi đều nguồn lây nhiễm tiềm ẩn. Ai nào khử trùng kỹ. Cẩn tắc vô áy náy.”
Nghe bà , Trương Thư Bình lộ vẻ căng thẳng, ánh mắt xung quanh đổi, như thể đang ở trong một khu vực nguy hiểm, lẩm bẩm: “Trước đây khi ông nội viện ở đây, bà .”
“Lúc đó cháu là nhà, đến thăm ông xong thì về. Bây giờ tình huống khác, cháu sẽ bác sĩ, ý thức phòng .”
Cô giáo Lỗ chuyện thẳng thắn. Tạ Uyển Oánh nhớ ngày đầu tiên cô đến khoa Ngoại Gan Mật, các tiền bối chuyện với cô tế nhị hơn nhiều, lẽ vì khó mặt bệnh nhân. Mỗi thầy cô đều phong cách riêng, cô giáo Lỗ thẳng thắn, nghi ngờ gì là học sinh yêu mến. Nghĩ , các sư sư tỷ đều thích cô giáo Lỗ.
“Cháu đến ? Sao lên tiếng?” Quay , cô giáo Lỗ cuối cùng cũng phát hiện Tạ Uyển Oánh ở cửa, hỏi.