Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-08-01 09:32:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chế độ đãi ngộ như thường chỉ ở vị trí chủ nhiệm hoặc phó chủ nhiệm mới hưởng. Có thể thấy vị trí của Tào soái ca trong bệnh viện thật sự hề tầm thường.

Tào Dũng tùy ý ném chìa khóa văn phòng của cho sư , :

“Nếu thấy phòng trực đông , khó ngủ, thì tối nay cứ văn phòng ngủ cho yên tĩnh.”

“Cảm ơn sư !” Hoàng Chí Lỗi cảm kích nhận lấy chìa khóa.

Có những hôm phòng trực đông nghịt , giao ca một cái là ồn ào thể ngủ . Mà giấc ngủ luôn là tử huyệt của bác sĩ.

Một lúc , Hoàng Chí Lỗi đặt đồ ăn sáng qua ứng dụng giao hàng, chẳng bao lâu mang tới.

Ba mấy chiếc ghế nhỏ, lấy bàn trong văn phòng của Tào soái ca bàn ăn, cùng ăn sáng. Bữa sáng gồm bánh cuốn, cháo, trứng gà, bánh mì, quẩy — vô cùng phong phú. Hai sư ăn trò chuyện, còn Tạ Uyển Oánh thì cũng chẳng tâm trạng giữ kẽ. Như lời Tào soái ca , tối qua trực đêm, chạy chạy mấy lượt, bụng cô sớm đói meo .

Tào Dũng cô ăn cúi xuống tìm hộp bàn .

“Vừa về mà quên mang , để lát nữa lấy cho.” Không tìm thấy, thản nhiên . Nếu sớm chuẩn sẵn, còn thể tự tay pha hoa cho tiểu sư .

“Chút nữa về nhà ?” Hoàng Chí Lỗi hỏi.

Tào Dũng nghĩ đến lời Tiểu Đỗ — viện trưởng gọi về ăn sủi cảo. Với tình hình bây giờ thì chỉ thể về lúc chiều tối, mà cũng cần về ngủ một giấc. Anh dặn sư , sư :

“Hai đứa về ngủ , tiếp.”

Tạ Uyển Oánh vẫn còn cùng sư trực đủ 24 tiếng, đang định hỏi xem nên ngủ ở phòng trực nào thì hai sư ngay:

“Em về ký túc xá trường học mà ngủ.”

Phòng trực ngủ ngon.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-111.html.]

“Không , việc gì thì gọi em bệnh viện.” Hoàng Chí Lỗi bổ sung.

Dù gì cũng chỉ là thực tập sinh, cơ hội nghỉ thì cứ tranh thủ nghỉ . Về chính thức bác sĩ thì khổ đủ đường. Đây chính là lời khuyên từ những , chân thành quan tâm đến tiểu sư .

Thế là, chút do dự, cô các tiền bối “đuổi” về trường tranh thủ ngủ bù.

Lúc đó mới hơn 6 giờ sáng, gió lạnh buốt xương. Tạ Uyển Oánh cởi chiếc áo blouse trắng ghi tên và phòng, ném giỏ đựng đồ bẩn trong phòng các sư để bệnh viện mang giặt và khử trùng.

Mặc áo khoác , cô chạy nóng đường trở về ký túc xá. Vừa nghĩ, may mà mua thêm vài chiếc áo blouse để phòng trường hợp bất ngờ.

Bữa sáng ăn no, nên giấc ngủ đó kéo dài tới tận ba giờ chiều. Làm bác sĩ đúng là vất vả, chẳng trách nhiều bác sĩ trẻ đều đau bao tử.

Tạ Uyển Oánh thức dậy, rửa mặt xong thì lấy yến mạch và bánh quy pha với nước nóng uống tạm, chờ đến 5 giờ sẽ xuống nhà ăn lấy cơm tối.

Lúc , cô khỏi nhớ đến . Yến mạch và bánh quy đều là do cô dặn mua cho bằng trong cuộc gọi khi lên bệnh viện. Lúc đầu cô còn định tiết kiệm mua, thế là “thuyết giáo” một trận qua điện thoại.

Tôn Dung Phương — của Tạ Uyển Oánh — một quan niệm giống hệt như bao bà khác: Dù trời sập xuống cũng quan trọng bằng chuyện con cái ăn uống đầy đủ, để bản đói khổ tổn hại sức khỏe.

“Mẹ ơi...” Vừa ăn bánh quy, Tạ Uyển Oánh nghĩ đến , sống mũi cay cay. Trên đời , yêu thương con cái nhất, tuyệt đối là .

Hoàng sư vẫn gọi , Tạ Uyển Oánh mở máy tính lên để xem tin tức gì trong nhóm lớp .

Phiêu Vũ Miên Miên

Vừa mở máy phát hiện kéo cô một group chat mới. Là nhóm lớp do chính lớp cô lập .

Thấy cô online, đám bạn học lập tức nhảy chào hỏi.

Triệu Triệu Vĩ nhắn cho cô:

“Oánh Oánh, group lớn tạm thời đừng chào hỏi gì nhé, đang loạn lắm.”

Có chuyện gì nhỉ?

Loading...