Nhạc Văn Đồng nheo mắt , thấy tay áo blouse trắng của Tạ Uyển Oánh ai đó kéo chặt thì liền chau mày.
Người kéo tay áo cô là một bé gái nhỏ. Tạ Uyển Oánh cúi đầu , thấy mặt là một cô bé bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, giọng khàn khàn đầy hoảng loạn khiến cũng thấy sốt ruột.
“Bác sĩ ơi, bác sĩ, xin hãy cứu ba cháu, ba cháu đang ở bên trong đó!” Cô bé nghẹn ngào, từng tiếng run rẩy mang theo tuyệt vọng và bất an.
“Mẹ cháu ?” Tạ Uyển Oánh nhịn , hỏi.
Một đứa trẻ nhỏ thế đơn độc ở đây chăm bệnh, rõ ràng là bình thường chút nào. trong tình huống hiện tại, điều đó cũng đủ để lên nhiều điều.
“Mẹ cháu mất . Cháu từ quê lên đây ăn Tết với ba. Ba việc một ở thành phố .” Cô bé mới bảy tuổi như một lớn nhỏ, rõ ràng mạch lạc mà kể với bác sĩ.
Nghe xong câu , tất cả những xung quanh, kể cả y tá và bệnh nhân đang gần, đều lặng thinh. Ai cũng như Tạ Uyển Oánh, nên gì.
“Tiểu sư .” Hoàng Chí Lỗi gọi.
Tạ Uyển Oánh đành buông tay cô bé , nhẹ nhàng an ủi: “Yên tâm , ba cháu sẽ .”
“Vâng ạ.” Cô bé gật đầu như một chú thỏ con ngoan ngoãn, lời bác sĩ, bên ngoài chờ.
Tạ Uyển Oánh theo sư bước phòng cấp cứu. Căn phòng nhỏ hẹp lẽ chỉ nên chứa một bệnh nhân, mà giờ đây ngăn bằng rèm vải, bên trong đến ba bệnh nhân chen chúc. Quả đúng như lời sư đoán, hôm nay lượng bệnh nhân cấp cứu tăng đột biến.
Không ba của cô bé là bệnh nhân nào, Tạ Uyển Oánh kiểm tra từng một. Trong ba , trẻ nhất là một đàn ông ngoài ba mươi, bình truyền dịch bên giường ghi tên họ là Lưu – hẳn là ba của cô bé sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-116-cap-cuu-chat-kin-3.html.]
Hai bệnh nhân còn , một là một dì lớn tuổi, trong mũi cắm ống dẫn lưu dày, chẩn đoán lâm sàng ban đầu là xuất huyết tiêu hóa. Muốn chuyển sang khoa Tiêu Hóa hoặc Ngoại Khoa nhưng đều còn giường.
Người còn là bệnh nhân tai nạn giao thông, ngay sát giường ông Lưu, sắc mặt giống như chết.
Khi sư tiến gần, Tạ Uyển Oánh vội vén cao tấm rèm che giường bên để tránh ánh cho bệnh nhân, nhưng liếc qua một cái vẫn thấy trong mắt ông Lưu đầy sợ hãi tột độ. Không ai sợ hãi khi cạnh một bệnh chết.
“Tình hình thế nào?” Hoàng Chí Lỗi hỏi bác sĩ ngoại khoa đang trực tại phòng cấp cứu.
“Đừng nhắc nữa, lúc gọi 120 cũng rõ. Đến nơi thấy dịch não tủy trào cả từ lỗ mũi. nghĩ gọi Thần Kinh Ngoại xuống cũng còn ý nghĩa gì. Vừa đưa ngừng tim, ép n.g.ự.c cũng chỉ là để cho nhà lời giải thích.” Bác sĩ cấp cứu mang theo chút cảm kích lẫn bất lực trong giọng.
Hoàng Chí Lỗi dĩ nhiên quên cảm ơn đồng nghiệp khoa khác: “Cảm ơn . Để nhờ bác sĩ trực ban mời một bữa.”
“Khoa các trực ban hôm nay là bác sĩ Vương đúng ? Thôi khỏi.” Bác sĩ Giang của khoa ngoại khoa xua tay.
Phiêu Vũ Miên Miên
Thấy cũng đủ hiểu bác sĩ Vương chẳng lòng ai, đến cả mời ăn cũng từ chối.
Hoàng Chí Lỗi lấy bảng đăng ký ca bệnh tổng hợp để ghi chép tình hình.
“Cô bé là ai ?” Bác sĩ Giang đột nhiên hỏi, ánh mắt hướng về phía Tạ Uyển Oánh đang lưng Hoàng Chí Lỗi.
“Là sinh viên kiến tập ở khoa bọn .” Hoàng Chí Lỗi định lướt qua cho xong.
bác sĩ Giang dễ qua mặt, thẳng: “Là tối qua sợ đến đờ cả đó hả?”