Rầm!
Tiếng gác máy đột ngột vang lên từ đầu dây bên khiến Tôn Dung Phương sững . Chị họ thế ?
Không thể nào ngờ rằng khi thi xong, Tạ Uyển Oánh còn thể thoải mái chạy bộ, Chu Nhược Mai khi cúp máy ném thẳng điện thoại xuống bàn, thẫn thờ với ánh mắt trừng lớn, ngơ ngác.
Vốn định tạt cho em họ gáo nước lạnh nữa, ngờ thành công cốc.
“Cứ chờ xem con bé đó bác sĩ kiểu gì!” – Chu Nhược Mai nghiến răng nghiến lợi.
Không thể nào, tuyệt đối thể nào.
Một con bé gầy nhom, gia cảnh chẳng gì, mơ tưởng trở thành bác sĩ Ngoại khoa Tim Mạch giỏi nhất nước? Thật là loạn !
Thi xong, tâm trạng Tạ Uyển Oánh nhẹ bẫng. lúc buổi tối mùa hè mát mẻ, cô men theo con kênh nhỏ gần nhà mà chạy bộ chậm rãi.
Đôi giày vải đang mang phù hợp để chạy lắm, cô chạy nghĩ: nhanh thêm để mua một đôi giày chạy tử tế. Mải chạy, từ lúc nào đến gần bệnh viện nơi Chu Nhược Mai việc.
Ngẫm , thật nhà cô cách nhà dì xa, dù cũng trong cùng một thị trấn nhỏ, bộ tầm một tiếng là tới. Vậy mà từ đến giờ, hai nhà gần như chẳng qua . Nếu đời cô và sáng suốt hơn, chắc sớm nhận tâm tư của Chu Nhược Mai . Tạ Uyển Oánh chợt cảm thấy thương xót cho sự ngây thơ của trong quá khứ.
Trước cửa bệnh viện đang đậu một chiếc xe nhỏ. Tạ Uyển Oánh nấp cột đèn đường sang, bất ngờ phát hiện vị bác sĩ trai mà hôm cô gặp ở phòng cấp cứu.
Anh vẫn phát hiện cô, đang chuyện cùng một nhóm .
“Thầy Tào, bao giờ thì chúng em thể đến thủ đô thăm thầy ?” – Một nhóm bác sĩ trẻ ríu rít hỏi.
Phiêu Vũ Miên Miên
Xung quanh là cả đám thực tập sinh lẫn bác sĩ trẻ ở viện, ai nấy đều mắt lấp lánh như fan thần tượng. Cảnh tượng quá quen thuộc – chỉ là bác sĩ trai đúng là nhân vật " má".
Ngay lúc , chủ nhiệm khoa Ngoại thần kinh ngang qua, liền xua tay đuổi bọn bác sĩ trẻ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-18-gap-lai-anh.html.]
“Thôi nào thôi nào, các đến thủ đô gì chứ?”
Tào Dũng đẩy nhẹ mái tóc rủ xuống trán, :
“Chủ nhiệm Vu, tụi nhỏ đến chỗ chơi thôi, khám bệnh . hứa mời chúng nó ăn thịt lừa nướng .”
Nhắc tới ăn uống thì ai chẳng hào hứng. Ngay cả chủ nhiệm khoa Ngoại thần kinh cũng tò mò hỏi:
“Ở thủ đô nổi tiếng với thịt bò sốt tương ?”
“Không đúng ạ. Trên trời là thịt rồng, đất là thịt lừa mà! Cá nhân thì thích nhất món thịt lừa nướng gần bệnh viện .” – Tào Dũng , vẻ mặt đầy thành thật.
Thấy cũng đến giờ, chủ nhiệm Vu bảo đám bác sĩ trẻ viện, còn đích vỗ vai Tào Dũng tiễn xe:
“Lần thật sự cảm ơn cháu và chú cháu nhiều.”
“Chủ nhiệm đừng khách sáo như ạ.”
“Cháu đến bệnh viện chúng , mang theo kỹ thuật và hiệu quả điều trị tuyệt vời. Còn truyền cảm hứng cho lớp bác sĩ trẻ ở đây học tập hết . Khoa Ngoại Tổng hợp bên ai cũng khen cháu, hôm đó ai ngờ cháu thể cứu sống bệnh nhân .”
cũng ngờ.
Tào Dũng thầm trong lòng. Nếu "tiểu tiên nữ" nhắc nhở đúng lúc, chỉ chậm trễ thêm chút nữa, bệnh nhân chảy m.á.u nhiều hơn chút nữa, thì dù bàn mổ nữa cũng bó tay.
Không còn gặp cô nữa …
Mang theo suy nghĩ đó, Tào Dũng lên xe, sân bay đón chuyến bay trở thủ đô.
Từ xa theo xe rời , Tạ Uyển Oánh khẽ thở dài.
Thì bác sĩ ở bệnh viện của dì .