“Chuyện quá khứ nếu qua thì khó điều tra. Năm đó, thật, việc học hành dễ dàng. Tôn Dung Phương chỉ học hết tiểu học, nếu nhận học thì nhiều nhất cũng chỉ là lớp học buổi tối hoặc lớp đào tạo ngắn hạn. Điều tra cũng ý nghĩa gì.”
“Không thể như , cục trưởng Trương. Nếu lúc đó Tôn Dung Phương thật sự thể lớp đào tạo nghề, thì tấm bằng thời đó giá trị. Cô cố gắng học hành thi cử, trường hơn, thì cuộc đời cô như bây giờ, chỉ học hết tiểu học, coi thường. Con gái cô thành đạt nghĩa là bản cô cam tâm hãm hại. cô là nỗ lực trong học tập và cuộc sống, nên tiếc cho phận của cô .” Cô Mẫn cảm thấy đau lòng, thương tiếc cho bạn gặp thời, sống trong thời kỳ khó khăn đó, gia cảnh, cứ thế hủy hoại.
Lời khiến cục trưởng Trương cũng đau lòng, im lặng một lúc.
Dù cũng xuất phát từ thực tế. Việc cô Mẫn suy đoán đ.á.n.h tráo thành tích ở bệnh viện thủ đô là chuyện căn cứ, cục trưởng Trương : “Cô đừng nghĩ đó sẽ ở thủ đô. Người đó thi đậu thủ đô, sẽ việc ở thủ đô. Lúc đó Tôn Dung Phương ở miền Nam, họ thi trường y tế miền Nam, nghiệp ở miền Nam. Thủ đô ai cũng đến . Với xuất phát điểm thấp như , thi còn bằng Tôn Dung Phương, năng lực thủ đô, chắc là đang sống lay lắt ở bệnh viện nhỏ nào đó ở tỉnh lẻ.”
Giống như suy đoán ban đầu của , thể vì chuyện may của mà suy đoán lung tung. Tạ Uyển Oánh nghĩ.
Nói chuyện điện thoại với cục trưởng Trương xong, xác định như nghĩ, cô Mẫn cúp máy, nhíu mày, hiểu chuyện gì.
“Cô Mẫn, cô thể kể cho cháu lúc đó cô ngất xỉu ở hành lang như thế nào ạ?” Tạ Uyển Oánh hỏi với tư cách là một bác sĩ.
Để xác định xem cô bệnh nào khác dẫn đến cơn đau tim , để phòng ngừa.
Cô Mẫn kể tình huống hôm đó: “Cô dọa.”
“Bị dọa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-1970.html.]
“Phải, ở cửa cầu thang một , hình như đang lén cô gọi điện thoại với cục trưởng Trương. Cô thấy cô , ánh mắt của cô dọa cho tim đập loạn xạ, đó choáng váng ngã xuống.” Cô Mẫn nhớ chuyện xảy với hôm đó, khỏi rùng , thật sự cảm thấy ánh mắt chằm chằm cô lúc đó chút đáng sợ.
“Cô nhận đó , cô Mẫn?” Tạ Uyển Oánh thấy cô dường như đó là ai.
“Cô nhớ, đó hình như là bác sĩ Hồ.” Cô Mẫn , trí nhớ hề ảnh hưởng.
Có lời khai của cô Mẫn, chứng tỏ bác sĩ Hồ lúc đó ở cửa cầu thang chắc chắn thấy cô Mẫn phát bệnh. Điều kỳ lạ là, bác sĩ Hồ đó một mực phủ nhận thấy bệnh nhân.
Là bác sĩ Hồ dối ? Tại bác sĩ Hồ khăng khăng thấy bệnh nhân?
“Phải . Sau đó cô nghĩ, là cô liên quan đến chuyện của cháu nên mới che giấu?” Cô Mẫn chính là điểm mà nghi ngờ đó, tiếc là khi điện thoại của cục trưởng Trương, khả năng loại trừ.
Vân Vũ
Bác sĩ Hồ dường như liên quan gì đến chuyện của Tôn Dung Phương năm đó. Bác sĩ Hồ ở miền Bắc, chuyện của Tôn Dung Phương xảy ở miền Nam, cách xa hàng vạn dặm.
“Bác sĩ Hồ là miền Nam ?” Cô Mẫn suy đoán.
“Không , cô sinh và lớn lên ở thủ đô.” Tạ Uyển Oánh bác sĩ Quan qua, chắc chắn .