Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 2102

Cập nhật lúc: 2025-11-02 17:50:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi xác định vẻ mặt nghiêm túc mặt cô, Địch Vận Thăng khẽ gật đầu đầu tiên rời khỏi phòng điều khiển.

 

Vân Vũ

Thấy đại lão rời , nhóm khoa Tim Mạch bắt đầu ríu rít.

 

Chỉ Địch Vận Thăng từ đầu đến cuối một lời, hiển nhiên đối với biểu hiện của cháu trai Tào Dũng sớm nắm chắc trong lòng.

 

“Chỉ cần bác sĩ Tào ở đây, ca mổ thất bại cũng dễ dàng.” Nhóm khoa Tim Mạch than , cảm giác bọn họ đó ở đây là lãng phí biểu cảm, lo lắng vô ích.

 

Tuy nhiên thể ở đây tận mắt chứng kiến và học hỏi một ca phẫu thuật xuất sắc, tuyệt đối đáng giá.

 

Chỉ đầu tiên thấy Tào Dũng phẫu thuật, chỉ sợ sẽ chút đả kích. Nghĩ , Lâm Thần Dung cũng sang bạn học Tạ Uyển Oánh.

 

Cận Thiên Vũ với : “Đi thôi.”

 

Có thể thấy vị sư lớp 8 năm tàn khốc định an ủi cô sư lẽ đang đả kích.

 

An ủi để gì? Nếu an ủi hữu dụng, sẵn lòng an ủi các sư mười vạn câu. Cận Thiên Vũ nghĩ cũng cần nghĩ đến chuyện .

 

Sự thật là an ủi nửa điểm tác dụng. Nên nhận rõ sự thật thì mau chóng nhận rõ. Biết kém khác ở , chỉ thể là nỗ lực cố gắng đuổi theo. Tâm thái của bác sĩ cần đặt đúng chỗ. Bởi vì bác sĩ là nơi quy tụ tinh hoa, nhiều giỏi hơn . Bác sĩ đến già học đến già, một tầng ý nghĩa khác chính là ở đây.

 

Tiếng chuyện của những xung quanh dần dần biến mất, trở thành một lặng yên tĩnh.

 

Mãi cho đến khi y tá đến dọn dẹp khử trùng, Tạ Uyển Oánh mới một rời .

 

Nói đến bệnh nhân, khi đưa về phòng bệnh, liền theo dõi mổ.

 

Phẫu thuật can thiệp dù vết thương cũng nhỏ, gây tê tại chỗ chứ gây mê , ý thức của bác sĩ Hồ trong và phẫu thuật đều tỉnh táo. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, bà mở mắt .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-2102.html.]

“Ông Lưu.”

 

Nghe vợ , bác sĩ Hồ, gọi tên, ông Lưu đang ở bên cạnh vội vàng đến gần đầu giường hỏi: “Bà cảm thấy thế nào?”

 

“Có đang ?” Miệng bác sĩ Hồ run run hai cái .

 

Nghe bà , ông Lưu sợ hãi, hoảng loạn chạy ngoài tìm bác sĩ, sợ vợ sảng mổ.

 

“Không .” Bác sĩ Hồ gấp giọng . Ý của bà là tầm mờ mịt của bây giờ trở nên sáng rõ, khiến bà như từ địa ngục đột nhiên bay lên thiên đường.

 

Cảm giác hạnh phúc như đang , khiến bà xúc động , nhưng dám , sợ thấy nữa.

 

“Bà thấy mặt ?” Nghe vợ thể thấy đồ vật, ông Lưu hưng phấn khoa chân múa tay ở đầu giường bệnh nhân, chỉ mặt hỏi.

 

“Có thể, thể.” Bác sĩ Hồ khẳng định .

 

gọi bác sĩ đến xem cho bà.” Ông Lưu cũng sợ là vợ đang mơ, chạy ngoài gọi bác sĩ.

 

Chưa tới cửa, bác sĩ điều trị chính dẫn đến kiểm tra phòng.

 

“Bác sĩ Tào.” Ông Lưu vội vàng miêu tả tình hình bệnh nhân tự khai khi tỉnh cho bác sĩ điều trị chính, “Bà thể thấy , đang sảng ?”

 

“Nói sảng là thể nào.” Tào Dũng ôn hòa trả lời nhà bệnh nhân, “Thị lực của bà hiện tại hẳn là hồi phục phần nào, hơn một chút, cụ thể thị lực hồi phục bao nhiêu chờ định sẽ mời bác sĩ khoa Mắt qua hội chẩn. mà, cho dù bình phục cũng thể thiếu cảnh giác. Tiếp theo cần điều trị lâu dài, đảm bảo để trong cơ thể bà tiếp tục hình thành vật gây tắc mạch, nếu , sớm muộn gì mắt thì cũng là nơi khác cơ thể sẽ xuất hiện vấn đề.”

 

Nói xong, Tào Dũng dẫn đến bên giường bệnh nhân, cẩn thận kiểm tra cơ thể bệnh nhân mổ.

 

 

 

 

Loading...